Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 992 - Chương 992: Muội Muội.

Chương 992: Muội Muội. Chương 992: Muội Muội.

Lúc Phan Quảng Huy thức dậy, phát hiện vợ Thường Hiểu Cầm và cháu gái Phan Ngân Xuân đều đã dậy rồi.

"Các người dậy tại sao lại không gọi anh?" Phan Quảng Huy ngáp một cái, dụi dụi con mắt rồi hỏi.

"Em thấy anh ngủ ngon, liền không gọi anh nữa, lại nói tối hôm qua đã chuẩn bị kỹ càng rồi, còn có Muội Muội giúp đỡ, một mình em là có thể được rồi, đều cho anh ngủ thêm một lát." Thường Hiểu Cầm nói mà không ngẩng đầu lên.

Phan Ngân Xuân bên cạnh thì yên lặng mà làm việc của mình.

Lúc này mới năm giờ sáng, trời bên ngoài còn chưa sáng.

Nhưng mà bọn họ bán đồ ăn sáng, không thể không dậy sớm được, chờ đến khoảng tầm sáu giờ sẽ có người lục tục đến mua bữa sáng.

Cho nên bọn họ phải chuẩn bị kỹ càng tất cả trước lúc này.

Nếu như Phan Quảng Huy đã dậy rồi, đương nhiên sẽ không để cho hai người phụ nữ làm, huống hồ Phan Ngân Xuân vẫn còn là con nít.

"Ngân Xuân, nếu không cháu lại trở về ngủ một hồi đi?" Phan Quảng Huy nói với Phan Ngân Xuân đang ngồi xổm ở bên quầy cháo.

Phan Ngân Xuân không lên tiếng, chỉ là lắc lắc đầu, Phan Quảng Huy cũng không nói cái gì nữa, đã quen, hơn nữa có Phan Ngân Xuân giúp bọn họ, đúng là thoải mái không ít.

Sạp cơm sáng bán chủ yếu là bánh bao.

Ngoài ra còn có ba loại canh, một loại canh trứng gà, một loại đậu phụ rong biển phơi khô cay, loại cuối cùng chính là cháo.

Ba nồi nhôm gác ở trên bếp lò, mỗi ngày hầu như có thể bán được ba cái nồi lớn.

Nhưng mà sáng sớm lúc nấu nhất định phải thỉnh thoảng khuấy một cái nếu không thì sẽ kết đáy, canh nấu sẽ có một cỗ mùi khét.

Ba người cùng nhau bận việc, hừng đông chưa sáng có vẻ đặc biệt yên tĩnh. Phan Quảng Huy còn thỉnh thoảng nói chuyện với Thường Hiểu Cầm hai câu, về phần Phan Ngân Xuân thì từ đầu đến cuối đều không nói một câu nào.

Tính cách Phan Ngân Xuân vốn hướng nội, sau khi cha mẹ qua đời thì lại càng ít nói.

Chờ khi tia sáng mặt trời đầu tiên phá vỡ bóng tối, rọi sáng mặt đất, đây chính là lúc bắt đầu có khách lục tục tới cửa.

Lúc này khách hàng phần lớn là người già, giấc ngủ của người già ít, thức dậy sớm, đi rèn luyện, mua thức ăn, đều là tiện đường đến ăn bữa sáng.

Có còn đóng gói một phần mang về cho người nhà thức dậy ăn sau.

Cho nên ba người hầu như bận bịu đến xoay quanh, nhưng mà cũng may đều đã quen với tiết tấu như vậy. Tuy rằng bận bịu, nhưng không loạn, tất cả đều có vẻ đều đâu vào đấy.

Chờ sắp đến 6 giờ 40, một đợt sóng này mới coi như đi qua, nhưng mà rất nhanh bảy giờ lại sẽ có một làn sóng.

Lúc này Phan Quảng Huy nói với Phan Ngân Xuân: "Đi gọi Hữu Dung và Hữu Phúc dậy đi, nếu không sẽ muộn học mất."

Phan Ngân Xuân nghe vậy thì thả công việc trong tay xuống, trực tiếp đi lên lầu.

Phan Hữu Dung và Phan Hữu Phúc là con của Phan Quảng Huy.

Phan Hữu Dung là chị gái, năm nay tám tuổi, năm nay học lớp 3 tiểu học.

Phan Hữu Phúc là em trai, năm nay năm tuổi, còn đang đi lớp lớn nhà trẻ, sang năm sẽ vào lớp một tiểu học.

Chờ lên lầu, đi tới căn phòng của hai vợ chồng Phan Quảng Huy, chỉ thấy Phan Hữu Dung và Phan Hữu Phúc đang nằm ngủ say như chết ở trên giường, trên mặt nàng không khỏi mà lộ ra một tia hâm mộ.

Phan Ngân Xuân không ngủ cùng phòng với bọn họ, mà là ngủ một mình ở bên cạnh.

Căn phòng cách vách nhỏ hơn phòng ngủ chính rất nhiều, hơn nữa bên trong còn làm phòng chứa bột mì tạm thời, quanh năm đều có một cỗ mùi thiu.

"Em gái, em trai, nhanh thức dậy đi thôi." Phan Ngân Xuân quăng những thứ này ra sau đầu, đi lên trước lắc lắc hai đứa nhỏ.

Phan Hữu Dung bị lay tỉnh, vươn mình ngồi dậy, dụi dụi con mắt, gọi một tiếng chị.

Mà Phan Hữu Phúc thì lại trở mình ngủ tiếp.

"Thức dậy thôi, nếu không sẽ muộn học mất." Phan Ngân Xuân nhỏ giọng nói.

Phan Hữu Dung rất nghe lời mà đứng lên, đương nhiên cũng có thể thật sự là vì sợ đến muộn.

Tiểu học không thể so với nhà trẻ được, đến trường trễ sẽ bị giáo viên phạt.

Mà Phan Hữu Phúc đang đi nhà trẻ, cho nên hắn mới không quan tâm chút nào mà ngủ tiếp.

Phan Hữu Dung đứng lên, đại khái là người còn không tỉnh táo, cũng có thể bời vì giường quá mềm nên mất thăng bằng, lập tức ngã chổng vó, đặt mông ngồi xuống.

Vừa vặn ngồi ở trên người Phan Hữu Phúc.

Phan Hữu Phúc đang làm mộng đẹp lập tức bị làm cho tỉnh, gọi oa oa, khá lắm, lần này hoàn toàn không buồn ngủ nữa rồi.

Dưới lầu Phan Quảng Huy nghe thấy động tĩnh trên đầu, ngẩng đầu nhìn về phía vợ, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của nàng, thế là hai người đều nở nụ cười.

"Lấy canh cho bọn nhóc trước đi, tránh một hồi lại vội vội vàng vàng." Thường Hiểu Cầm nói.

Nàng còn chưa nói hết, Phan Quảng Huy nghe vậy đã bắt đầu động thủ rồi.

Trên lầu, được sự giúp đỡ của Phan Ngân Xuân, Phan Hữu Dung và Phan Hữu Phúc cuối cùng cũng mặc chỉnh tề mà xuống giường.

Sau đó Phan Ngân Xuân lại chải tóc giúp Phan Hữu Dung, lại giúp đỡ bọn họ đánh răng rửa mặt, lúc này mới cùng đi xuống lầu.

"Đánh răng rửa mặt chưa? Nếu như làm xong rồi thì nhanh qua ăn sáng đi." Thường Hiểu Cầm nói.

Phan Hữu Phúc đã ngồi vào chỗ từ lâu rồi.

"Muội Muội, cháu cũng ăn với bọn họ đi." Thường Hiểu Cầm lại bàn giao một câu, sau đó bị khách hàng gọi đi rồi.

Cho nên nàng không nghe thấy Phan Ngân Xuân nhỏ giọng nói cảm ơn.

Chờ ăn xong bữa sáng, Phan Ngân Xuân chào hỏi với chú thím, sau đó dắt Phan Hữu Dung và Phan Hữu Phúc ra cửa.

Nàng đầu tiên là đưa Phan Hữu Phúc đến nhà trẻ.

Nhà trẻ cách đây tương đối gần, đi khoảng 5 phút liền đến rồi.

Tiểu học thì lại cách một khoảng.

Phải đi gần hai mươi phút mới đến cửa trường học.

Lúc này đã có rất nhiều học sinh vào trường học rồi.

Phan Hữu Dung vội vàng lấy cặp sách của mình từ chỗ Phan Ngân Xuân, sau đó bắt chuyện với bạn học quen thuộc, líu ra líu ríu kết bạn rồi cùng đi vào trong trường.

Phan Hữu Dung vào trong trường học, Phan Ngân Xuân không có lập tức đi, mà là đứng ở bên ngoài, nhìn qua lan can sắt, kinh ngạc mà nhìn bên trong một hồi lâu rồi mới xoay người rời đi.

Lúc chú đưa em gái đi học có hỏi qua giáo viên, giáo viên nói phải có cha mẹ ở lại chứng nhận mới có thể nhập học.

Nhưng mà ba mẹ nàng đã qua đời từ lâu rồi, nào còn ai ở lại chứng.

Hơn nữa lại không có chứng nhận nhận nuôi, cho nên rất khó nhập học.

Phan Ngân Xuân chậm rãi trở về dọc theo đường cái.

Rất nhiều phụ huynh không phải lái xe đưa con đi học thì chính là đi xe, vội vã lướt qua từ bên người nàng.

Sự chậm rãi của Phan Ngân Xuân so với bọn hắn phảng phất như là người của hai thế giới.

Ngẩng đầu liếc mắt nhìn ánh mặt trời giữa bầu trời, thời tiết ngày hôm nay rất tốt, vạn dặm không mây, lại là một ngày sáng sủa.

Nhưng mà trong mắt của Phan Ngân Xuân lại tràn đầy mơ màng.

Nàng năm nay mới mười hai tuổi, đang còn quá nhỏ, cũng chưa từng nghĩ về tương lai.

Chỉ là sống thuận theo tự nhiên.

Nhưng là nàng luôn cảm thấy thiếu hụt chút gì đó.

Nàng nhớ tới lúc mẹ nàng qua đời có nắm lấy tay của nàng, bảo nàng nhất định phải đi học thật tốt, tương lai trở thành một người có ích.

Nếu như mẹ mà biết nàng như bây giờ thì nhất định sẽ rất thất vọng? Phan Ngân Xuân nghĩ thầm.

Nếu như ba mẹ vẫn còn thì tốt rồi.

Ba khi còn sống thương nàng nhất.

Mỗi lần trở về từ bên ngoài, không phải mang cho nàng chút đồ ăn thì chính là chút quà nhỏ.

"Muội Muội, tương lai con phải cố gắng đọc sách, sau này không nên chịu khổi giống như ba mẹ." Ba ba có lúc cũng sẽ nói lời tương tự với mẹ nàng.

Đương nhiên, phần nhiều là nói: "Muội Muội, con sau này nhất định phải thật vui vẻ, thế giới này rất lớn, con nhất định phải đi ra ngoài một chút, gặp gỡ càng nhiều phong cảnh và càng nhiều người hơn."

Nàng có chút không hiểu nổi bọn họ.

Bọn họ đều chết rồi, nàng làm sao có thể thật sự vui vẻ đây?

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment