Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 993 - Chương 993: Khách Hàng Quản Việc Không Đâu.

Chương 993: Khách Hàng Quản Việc Không Đâu. Chương 993: Khách Hàng Quản Việc Không Đâu.

Phan Ngân Xuân mất tập trung thiếu chút bị xe điện đụng vào.

Chủ xe không chỉ không xin lỗi mà còn chửi cho nàng một trận.

Phan Ngân Xuân ngơ ngác mà nhìn, lại không hề nói gì, cuối cùng yên lặng mà rời đi.

Vợ chồng Phan Chí Thành ở sau lưng nàng thì lại vừa tức vừa thương tiếc.

Nhưng mà bọn họ là quỷ hồn, không làm được cái gì cả, cũng chỉ có thể yên lặng mà theo sau lưng.

Phan Ngân Xuân về tiệm, lúc này khách trong cửa hàng đã ổn định rồi, bởi vì người nên đi làm cũng đã đi làm rồi, chỉ dư lại một ít khách hàng.

Thường Hiểu Cầm đang sắp xếp bát đũa, Phan Quảng Huy đang nhồi bột, Phan Ngân Xuân vội vàng tiến lên giúp đỡ.

Thấy Phan Ngân Xuân trở về, Thường Hiểu Cầm công việc trong tay xuống, ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi và chơi điện thoại di động.

"Ông chủ, tính tiền."

Thỉnh thoảng có khách nói câu này.

Cửa hàng huyên náo vào sáng sớm triệt để trở nên thanh nhàn.

Phan Ngân Xuân rửa sạch sẽ chén đũa, lau khô, dọn xong, lại lau bàn.

Nàng rất chịu khó, ở nhà có việc gì đều tranh làm.

Bởi vì nàng biết, nàng chỉ có nghe lời, chỉ có chịu khó, chú thím mới sẽ cể cho nàng ở lại.

Nàng đã không có nhà, nếu như chú thím không muốn nàng nữa thì nàng hoàn toàn không biết mình có thể đi nơi nào.

Cho nên tuy nàng vẫn còn là trẻ nhỏ, nhưng cũng không dám có một chút tùy hứng.

Đúng lúc này, bên ngoài có hai vị khách một lớn một nhỏ đi vào.

"Muốn ăn cái gì? Tôi có bánh bao, bánh bao thịt, bánh bao thịt sốt..." Thường Hiểu Cầm vội vàng cất điện thoại di động rồi hỏi.

"Em còn muốn ăn nữa không?"

Người trẻ tuổi cúi đầu hỏi cô bé được hắn dắt trong tay.

"Hi hi... Em muốn ăn bánh bao thịt sốt."

Cô bé rất đáng yêu, chưa nói đã cười trước, trên tay nàng còn cầm theo một chiếc đèn lồng màu đỏ, có vẻ vô cùng vui vẻ.

"Vậy cho chúng tôi bốn cái bánh bao thịt sốt, có cái gì uống không?"

Người trẻ tuổi ngẩng đầu lên hỏi Thường Hiểu Cầm.

Ánh mắt lại nhìn về phía Phan Ngân Xuân trong cửa hàng.

"Có, có, có cháo, hulatang, canh trứng gà." Thường Hiểu Cầm vội vàng nói.

"Lấy bát hulatang đi." Người trẻ tuổi nói.

"Chỉ muốn một bát sao?" Thường Hiểu Cầm có chút thất vọng hỏi.

"Chỉ muốn một bát."

"Hi hi... Cháu đã ăn cơm rồi nha." Bé gái ở bên cạnh nói.

"Muội Muội, lấy cho khách một bát hulatang." Thường Hiểu Cầm quay đầu lại nói với Phan Ngân Xuân ở trong cửa hàng.

Người trẻ tuổi dắt cô bé đi vào.

Phan Ngân Xuân vội vàng lấy một chén hulatang rồi đặt ở trước mặt người trẻ tuổi.

"Lại lấy cho chúng tôi cái bát không đũa." Người trẻ tuổi nói Phan Ngân Xuân.

Phan Ngân Xuân nghe vậy thì vội vàng xoay người lại đi lấy một bộ bát không đũa, nhưng mà chính là kiểu loại bát đồng nhỏ, rất đáng yêu kia.

Bởi vì loại yêu cầu này của người trẻ tuổi cũng không hiếm thấy, rất nhiều khách hàng mang đứa nhỏ tới ăn sáng đều có yêu cầu như thế.

"Cảm ơn." Người trẻ tuổi nhận lấy rồi cười nói.

"Không cần khách sáo." Phan Ngân Xuân nhỏ giọng nói.

"Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Vào lúc Phan Ngân Xuân xoay người chuẩn bị rời đi, người trẻ tuổi đột nhiên hỏi.

Phan Ngân Xuân sửng sốt một chút, nếu là người khác, nàng chắc chắn sẽ không trả lời, nhưng mà trên người của người trẻ tuổi này có một loại khí chất không nói ra được, làm cho nàng không dám không trả lời.

Thế là Phan Ngân Xuân nhỏ giọng nói: "Mười hai tuổi."

"Vậy tại sao không đến trường?" Người trẻ tuổi lại hỏi.

Khóe miệng của Phan Ngân Xuân hơi hé, nói không ra lời.

Lúc này hai vợ chồng Phan Quảng Huy cũng chú ý tới động tĩnh bên này.

"Khách hàng, có chuyện gì không?" Phan Quảng Huy thả công việc trong tay xuống rồi hỏi.

"Nàng mới mười hai tuổi, vì sao không cho nàng đến trường thế?" Hà Tứ Hải chỉ vào Phan Ngân Xuân ở bên cạnh rồi hỏi.

"Đây là chuyện của nhà chúng chúng, khách hàng, anh vẫn nên ăn bữa sáng của mình đi, nếu như có vấn đề gì thì cứ nói với tôi."

Ý trong lời nói của Phan Quảng Huy chính là đây là chuyện nhà hắn, người ngoài bớt quản.

"Ngân Xuân, lại đây giúp thím nhấc lồng hấp lên một chút." Đúng lúc này, Thường Hiểu Cầm lớn tiếng gọi Phan Ngân Xuân.

"Là cảm thấy tôi quản việc không đâu sao?" Người trẻ tuổi cười hỏi.

Giống như không quan tâm một chút nào đến sắc mặt của hai vợ chồng Phan Quảng Huy, hắn tự nhiên rót canh vào bát trẻ em, đẩy đến trước mặt bé gái.

Mà cô bé thì càng là không để ý, ôm bánh bao thịt sốt cười híp mắt gặm một cái.

Đại khái là vì thấy khí chất của người trẻ tuổi không bình thường.

Tuy rằng trong lòng Phan Quảng Huy không thoải mái, nhưng vẫn không có phát tác, mà là thở dài một hơi rồi nói: "Chúng tôi có chỗ khó xử của chúng tôi, nếu không sao có thể không cho nàng đi học được."

Nhưng mà Phan Quảng Huy cũng chỉ giải thích một câu, liền xoay người, rất rõ ràng là không muốn nhiều lời.

"Có thể nói cho tôi một chút, cụ thể là khó khăn gì không? Có lẽ tôi có thể giúp đỡ một chút."

Nhưng mà người trẻ tuổi cũng không để ý, mà là tiếp tục nói.

Phan Quảng Huy kinh ngạc xoay người lại nhìn người trẻ tuổi.

"Anh là người nào? Sao lại quản chuyện vô bổ này?" Phan Quảng Huy nghi hoặc hỏi.

Ngay cả Thường Hiểu Cầm đều lặng lẽ đi vào, nhưng mà lại che Phan Ngân Xuân ở phía sau.

"Là cảm thấy tôi quản việc không đâu sao?" Người trẻ tuổi cười hỏi.

Phan Quảng Huy im lặng, rất hiển nhiên là ngầm thừa nhận rồi.

"Vậy thì tìm người khôn lo chuyện bao đồng tới hỏi đi."

Người trẻ tuổi nói xong, đưa tay chỉ về phía chiếc đèn lồng màu đỏ trên bàn của bé gái.

Giống như là biến ma thuật, bấc đèn bên trong đèn lồng màu đỏ đột nhiên bốc lên ngọn lửa nhỏ, đong đưa trên không trung, tỏa ra ánh sáng màu đỏ quýt.

Hai vợ chồng Phan Quảng Huy và Phan Ngân Xuân còn đang sững sờ, không rõ người trẻ tuổi đang có ý gì.

Nhưng vào lúc này, lại nghe có người nói ở phía sau bọn họ.

"Quảng Huy, Hiểu Cầm..."

"Muội Muội..."

Tiếng nói quen thuộc khiến cho trong lòng ba người lấy làm kinh hãi, nhưng sau khi xoay người lại thì càng giật mình hơn, đặc biệt là Thường Hiểu Cầm, hai đùi như nhũn ra, đứng cũng không vững, thiếu chút ngã chổng vó, cũng may có Phan Quảng Huy ở bên cạnh đỡ một cái.

"Ba ba, mẹ..." Phan Ngân Xuân trợn mắt lên, mặt đầy kinh hỉ.

Nàng mới không quản tại sao ba mẹ lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

Tâm tình của nàng vô cùng kích động, nàng trực tiếp nhào vào trong lồng ngực của Chu Lai Liên.

"Mẹ, con... con..." Phan Ngân Xuân ôm cổ Chu Lai Liên, kích động đến nói không ra lời.

Càng sốt ruột, càng không nói ra được, cuối cùng nàng không nhịn được, oa một tiếng rồi khóc lớn lên.

"Muội Muội không khóc, Muội Muội nghe lời..." Chu Lai Liên ôm con gái, vụng về an ủi.

Phan Chí Thành bên cạnh đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu con gái, tràn đầy thương tiếc.

Sau đó quay đầu nói với Phan Quảng Huy: "Quảng Huy..."

"Đại... Đại ca."

Thân thể của Phan Quảng Huy cứng ngắc, giống như bị điểm huyệt, trong lòng càng là hoảng sợ không gì sánh được.

"Cảm ơn các người đã chăm sóc Ngân Xuân nhiều năm như vậy, gây thêm phiền phức cho các người rồi." Phan Chí Thành nói xong liền cúi người một cái thật sâu với hai vợ chồng.

"Không có, không có..." Phan Quảng Huy lập tức kinh hoảng.

Đây là tiên lễ hậu binh sao?

Lát nữa sẽ mang bọn họ đi luôn sao? Bọn họ mà đi thì Hữu Dung, Hữu Phúc phải làm sao bây giờ?

Hai vợ chồng tự bổ não vô cùng lợi hại.

"Đại ca, chị dâu, Hữu Dung Hữu Phúc còn nhỏ, không thể không có người chăm sóc, chúng em... Chúng em bình thường đối xử với Ngân Xuân cũng không tệ. Anh thể tuyệt đối không nên mang chúng em đi..." Thường Hiểu Cầm nói xong thì bắt đầu nhỏ giọng nức nở.

Hai vợ chồng Phan Chí Thành nghe vậy thì không khỏi cảm thấy sửng sốt.

Một hồi lâu sau mới phản ứng được, dở khóc dở cười nói: "Nói lời ngốc nghếch gì đó? Các người giúp chúng tôi chăm sóc Ngân Xuân nhiều năm như vậy, chúng tôi cảm ơn các người cũng không kịp, làm sao sẽ hại các người được?"

"Thật sao?" Phan Quảng Huy có chút thấp thỏm hỏi.

"Đương nhiên là thật?"

"Vậy các người trở về là vì?" Phan Quảng Huy đánh bạo hỏi.

"Chúng tôi chỉ muốn hỏi một chút, Ngân Xuân lúc nào mới có thể đến trường?"

Tâm trạng vừa mới thả lỏng xuống của vợ chồng Phan Quảng Huy lại bị nâng lên.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment