Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 994 - Chương 994: Chúng Ta Cùng Đi Đi.

Chương 994: Chúng Ta Cùng Đi Đi. Chương 994: Chúng Ta Cùng Đi Đi.

Sau khi hai vợ chồng Phan Chí Thành giải thích nhiều lần, hai vợ chồng Phan Quảng Huy mới tạm thời tin tưởng, bọn họ trở về không phải vì dẫn bọn họ đi.

Nhưng mà đối với chuyện Phan Ngân Xuân không đến trường, ở trong cửa hàng giúp đỡ, hai vợ chồng quả thực có chỗ thua thiệt.

Biện pháp dù có khó khăn hơn như nào.

Nếu như thật sự muốn đến trường, hơn nữa đây lại thuộc về giai đoạn giáo dục bắt buộc, quốc gia không thể không cho đi học, nếu muốn thì đều sẽ nghĩ ra được biện pháp.

Nhưng cuối cùng, vẫn là hai vợ chồng không làm.

Về quê làm cái chứng minh, hoặc là làm một cái thủ tục nhận nuôi chính quy, thời gian hai năm, cho dù là vì lý do gì thì đều hẳn là có thể làm tốt.

Nhưng mà việc này cứ kéo dài mãi, cuối cùng căn bản đều không ai quan tâm đến nó nữa rồi.

"Đại ca, chị dâu, đều là chúng em không tốt, chúng em không cố hết trách nhiệm."

Hai vợ chồng cũng là người dám làm dám chịu, không có ngụy biện.

Đương nhiên bọn họ sợ nếu như ngụy biện thì sẽ chọc giận hai vợ chồng Phan Chí Thành, sau đó mang bọn họ đi.

"Ai..., chuyện này cũng không thể trách hai người được. Các người có thể cho Ngân Xuân ăn no mặc ấm, tôi đã rất cảm kích rồi."

Nói trong lòng Phan Chí Thành không có một chút oán giận nào thì không đúng, thế nhưng hắn không thể nói, càng không dám trách cứ hai vợ chồng bọn họ.

Dù sao bọn họ đã cho con gái ăn mặc, đã hết lòng tận tâm rồi, huống hồ, con gái sau này còn cần bọn họ chăm sóc, không cần thiết phải huyên náo. Sau này bọn họ phủi mông đi đến Minh Thổ thì cuộc sống sau này của con gái phải làm sao bây giờ?

"Quảng Huy, Hiểu Cầm, chị dâu cầu các người một chuyện." Chu Lai Liên đang ôm con gái bỗng mở miệng nói.

"Chị dâu có chuyện cứ việc nói." Thường Hiểu Cầm vội vàng nói.

"Tôi hi vọng các người có thể để cho Muội Muội đến trường đọc sách. Nàng năm nay đã mười hai tuổi rồi, nếu chậm thêm mấy năm nữa thì cả đời này cũng là..." Chu Lai Liên có chút khổ sở nói.

Mà lúc này, Phan Ngân Ngân ôm Chu Lai Liên đã ngừng khóc, chỉ là không ngừng mà nghẹn ngào, đồng thời lén lút đánh giá người ba vừa quen thuộc vừa xa lạ ở bên cạnh.

"Nhất định, nhất định, ngày mai em sẽ ngừng kinh doanh một ngày về nhà làm xong thủ tục." Lời của Chu Lai Liên còn chưa dứt, Phan Quảng Huy đã hoảng mà nói không ngừng.

"Cảm ơn, chúng tôi cũng không biết nên làm thế nào để báo đáp các người cả." Chu Lai Liên nói với vẻ cảm kích.

"Người một nhà, báo đáp cái gì chứ? Đây là chuyện mà chúng em nên làm." Thường Hiểu Cầm vội vàng nói.

"Người một nhà sao." Phan Chí Thành nghe vậy thì thấp giọng lẩm bẩm một câu.

Sau đó quay đầu lại nói với người trẻ tuổi đang ngồi ăn sáng ở trên bàn: "Thần tiên đại nhân..."

Thì ra người trẻ tuổi này chính là Hà Tứ Hải và Uyển Uyển.

Hai người vốn đã ăn bữa sáng rồi, nhưng mà Uyển Uyển nghe thấy bánh bao thịt sốt thì lại muốn ăn. Đây là lần đầu tiên nàng nghe nói đến bánh bao thịt sốt, trước đây đều là ăn bao thịt.

Mà Hà Tứ Hải thì sao, tuy rằng cũng đã ăn bữa sáng, nhưng chức năng thân thể của hắn hiện tại rất tốt, công năng tiêu hóa mạnh, ăn nhiều một chút căn bản không là gì cả.

Mà hai vợ chồng Phan Quảng Huy nghe Phan Chí Thành bỗng nhiên gọi người phía sau là thần tiên đại nhân, lúc này mới phản ứng được trong cửa hàng còn có người ngoài.

Nhưng mà hắn gọi thần tiên là có ý gì?

Hai người xoay người nhìn về phía người trẻ tuổi ngồi ở phía sau với vẻ mặt kinh hoàng.

Bọn họ lúc này mới nhớ tới, vừa nãy hình như chính là người trẻ tuổi này nói tìm người không tính là lo chuyện bao đồng đến hỏi bọn họ.

Chuyện này ——

Bọn họ cũng không biết nói cái gì mới tốt.

Hà Tứ Hải để đũa xuống, nói với hai vợ chồng Phan Chí Thành: "Nếu như tôi đã đồng ý với các người thì đương nhiên là sẽ làm được, chỉ cần thủ tục đầy đủ, nàng bắt đầu đi học, tôi sẽ chi trả hết tất cả chi phí cho đến khi nàng tốt nghiệp đại học ra làm việc."

Lần này, Hà Tứ Hải không chuẩn bị tìm La Vũ Dương giúp đỡ, để tập đoàn Thiên Hợp đứng ra nữa.

Mà là chuẩn bị chờ sau khi bán được cổ phiếu sẽ tự mình thành lập một cái quỹ, giúp đỡ một ít người cần giúp đỡ trong quá trình nhiệm vụ.

"Cảm ơn ngài, thần tiên đại nhân." Hai vợ chồng nghe vậy thì vội vã ngỏ ý cảm ơn.

Lần này hai vợ chồng Phan Quảng Huy đã nghe rõ ràng rồi.

"Thần tiên?" Trong lòng hai vợ chồng Phan Quảng Huy không khỏi cảm thấy giật mình.

Nhưng mà nếu như quỷ đều đã xuất hiện rồi, xuất hiện thần tiên thật giống như cũng có thể tiếp nhận.

Nhưng mà nghĩ đến thái độ của bọn họ vừa này thì không khỏi lại trở nên thấp thỏm.

Nhưng mà Hà Tứ Hải cũng không có nhìn bọn họ.

Mà là tiếp tục nói với Phan Chí Thành: "Cho các người thời gian một ngày, năm giờ chiều tôi sẽ tới nữa."

Nói xong hắn suy nghĩ một chút, lại móc mấy trăm tệ ra từ trong túi tiền rồi để lên bàn.

"Mang đứa nhỏ đi mua mấy bộ quần áo đi."

Quần áo của Phan Ngân Xuân tuy rằng không rách, thế nhưng rõ ràng là đã rất cũ kỹ, hơn nữa có chút nhỏ.

Hai vợ chồng Phan Quảng Huy bên cạnh nghe vậy thì lại cúi đầu càng thấp hơn.

"Cảm ơn, cảm ơn ngài." Hai vợ chồng Phan Chí Thành không có chối từ, đương nhiên bọn họ không có tư cách từ chối.

Bọn họ cũng muốn làm một chuyện cuối cùng cho con gái.

Nhìn thân thể của Chu Lai Liên sau khi chuyển thân làm người cực kỳ suy yếu.

Hà Tứ Hải gõ gõ bàn, một cỗ hơi thở màu xám giống như linh xà đột nhiên xuất hiện, sau đó quấn quanh trên người Chu Lai Liên, khí sắc của nàng chớp mắt đã trở nên tốt lên.

"Không cần cám ơn tôi, đây đều là nhìn đứa nhỏ." Hà Tứ Hải nói.

Sau đó nói với Uyển Uyển ngồi đối diện: "Ăn xong chưa?"

"Hi hi... Ăn xong rồi." Uyển Uyển vỗ vỗ bụng nhỏ của mình rồi nói.

"Vậy chúng ta trở về thôi." Hà Tứ Hải nói.

"Được." Uyển Uyển đứng dậy, kéo tay Hà Tứ Hải.

Bọn họ biến mất trước mặt mọi người trong chớp mắt, chỉ để lại một chiếc đèn lồng màu đỏ và vài tờ tiền mặt trên bàn.

Phan Chí Thành đi lên trước, cầm lấy đèn lồng màu đỏ và tiền mặt.

Hai vợ chồng Phan Quảng Huy khẽ nhếch miệng, vẫn duy trì dáng vẻ giật mình.

"Quảng Huy."

"Đây."

Phan Quảng Huy sốt sắng mà đáp một tiếng.

"Rất vui vì có thể gặp mặt các người một lần nữa." Phan Chí Thành nói.

Thực ra thì quan hệ anh em giữa hai người bọn họ cũng không tệ, hơn nữa từ nhỏ Phan Quảng Huy đều được Phan Chí Thành mang lớn, lớn mang nhỏ. Chuyện này rất phổ biến ở nông thôn, anh cả như cha, không chỉ là nói suông.

Nghe Phan Chí Thành nói như vậy, Phan Quảng Huy quên đi sợ sệt, con mắt cũng có chút đỏ lên.

"Anh..." Hắn có chút áy náy mà gọi một tiếng, nhưng lại không biết nên nói cái gì mới tốt.

"Cảm ơn đã giúp đỡ khi Lai Liên còn sống, cảm ơn các người đã không để Muội Muội bị lạnh đói..." Phan Chí Thành không có nói dối, hắn thật sự rất cảm kích.

Tuy rằng Phan Quảng Huy có rất nhiều chỗ làm không được tốt lắm, thế nhưng chỉ hai điểm này thôi đã để Phan Chí Thành rất là cảm kích rồi.

Nếu không có bọn họ, Phan Ngân Xuân còn không biết sẽ như thế nào nữa.

"Anh, anh đừng nói nữa, em... em sau này sẽ đối xử với Muội Muội thật tốt." Phan Quảng Huy áy náy nói.

"Cảm ơn, anh tin tưởng em." Phan Chí Thành cười nói.

Hắn không tin thì lại có thể làm sao, chỉ là hi vọng loại áy náy này của Phan Quảng Huy có thể kéo dài một chút.

"Chúng ta gặp được thần tiên, là kỳ ngộ khó có được, lúc này mới có thể gặp mặt với các người. Thế nhưng người quỷ chung quy lại vẫn khác đường, chúng tôi cuối cùng đều sẽ phải rời khỏi, thần tiên đại nhân cho chúng tôi một ngày, chúng tôi muốn mang Muội Muội ra ngoài đi dạo một chút."

"Hẳn là, hẳn là." Thường Hiểu Cầm cuối cùng cũng chen lời.

Phan Chí Thành mỉm cười gật gật đầu với nàng.

Sau đó đi tới bên cạnh Chu Lai Liên và Phan Ngân Xuân.

"Muội muội, chúng ta cùng đi thôi."

Phan Ngân Xuân đang ôm cánh tay mẹ bỗng ngẩng đầu lên.

Nhìn người cha vừa xa lạ lại vừa quen thuộc trước mắt.

Nàng trở nên hoảng hốt.

Nàng từng mơ rất nhiều lần, nhưng mà mỗi lần đều mơ thấy bóng lưng càng chạy càng xa của ba mẹ.

Nàng gào khóc, làm thế nào cũng không đuổi kịp, cho đến khi khóc tỉnh.

Sau khi tỉnh lại, trong lòng nàng không khỏi oán giận, oán giận vì sao không mang nàng đi cùng.

Phan Ngân Xuân nặng nề gật gật đầu.

Chúng ta cùng đi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment