"Muội Muội, mấy ngày này, hẳn là sống rất khổ cực đúng chứ?" Chu Lai Liên nắm lấy tay của con gái, tràn đầy thương tiếc.
"Không khổ cực, chú thím đối với con rất tốt."
Phan Ngân Xuân rất hiểu chuyện, cũng biết cảm ơn, sau khi nhìn thấy cha mẹ cũng không có quở trách hai vợ chồng Phan Quảng Huy không được.
"Ba mẹ thực ra vẫn luôn ở bên cạnh con, con rất hiểu chuyện, làm rất tốt." Phan Chí Thành ở bên cạnh nói với vẻ có chút chán nản.
Nếu như bọn họ còn sống sót, sao có thể để con gái thức dậy vào lúc năm giờ, mỗi ngày bận trước bận sau như này được.
"Thật sao?" Phan Ngân Xuân nghe vậy thì mặt đầy kinh hỉ.
"Đương nhiên là thật rồi, ba mẹ vẫn luôn ở bên cạnh con, nhưng là... Ai..." Chu Lai Liên bất đắc dĩ thở dài.
"Vậy các người vì sao không gặp con?"
"Bởi vì ba mẹ chết rồi, là quỷ, con đương nhiên là không thể nhìn thấy ba mẹ rồi. Lần này ba mẹ gặp được thần tiên, thần tiên đã đồng ý để ba mẹ trở về ở cùng con một ngày."
"Thần tiên, là anh trai vừa nãy sao?"
"Đúng, chính là hắn."
"Chỉ một ngày sao?"
"Chỉ một ngày."
Phan Ngân Xuân vốn đang tràn đầy hưng phấn bỗng trở nên trầm mặc.
"Muội Muội, làm người phải học cách thấy đủ, thần tiên cho ba mẹ ở cùng con một ngày, con phải học cách cảm ơn." Phan Chí Thành ở bên cạnh nói rằng.
"Ừm." Phan Ngân Xuân hiểu chuyện gật gật đầu.
Hai vợ chồng không mang Phan Ngân Xuân đi xa, cũng không dám đi xa, thần tiên đại nhân để lại sáu trăm tệ, lẽ ra đã không ít.
Thế nhưng một bộ quần áo trong trung tâm thương mại gần đây phỏng chừng cũng gần sáu trăm rồi, căn bản là không đủ.
Cho nên, bọn họ trực tiếp đi đến chợ bán thức ăn gần đây, mặc dù chợ bán thức ăn là bán rau, thế nhưng hai bên lối vào vẫn có rất nhiều cửa hàng quần áo.
Quần áo của trẻ em và người già chiếm đa số.
Sáu trăm tệ đủ để mua quần áo giày dép ở chỗ này.
Một nhà Phan Chí Thành không cảm thấy không có gì mà không được cả, giống như trước đây từng nói, làm người phải biết đủ.
"Muội Muội, lúc ba ba đi, con vẫn còn nhỏ như thế, thấp như thế, mỗi lần ra ngoài ba đều ôm con. Con hiện tại đã lớn như vậy rồi, ba ba muốn ôm con sợ là đều ôm không nổi nữa rồi." Phan Chí Thành vừa nói vừa ra hiệu.
"Đứa nhỏ lớn nhanh, lát nữa em sẽ mua quần áo hơi lớn một chút, như vậy Muội Muội sẽ có thể mặc được trong hai năm." Chu Lai Liên nói.
"Hay là thôi đi, quá lớn rồi, mặc vào không dễ chịu, vừa vặn là được, anh sẽ dặn dò Quảng Huy một tiếng, để hắn..."
Hai vợ chồng một người một câu, trên căn bản đều là quay xung quanh ở trên người Phan Ngân Xuân.
Tâm trạng của nàng vốn đang tối tăm khổ sở vì chỉ được ở cùng ba mẹ có một ngày giờ cũng đã tốt hơn một chút rồi.
Nàng chậm rãi nói cười với bọn họ, biểu hiện ra dáng vẻ nên có ở độ tuổi này của nàng.
Các cửa hàng ở gần chợ bán thức ăn đúng là rẻ, mua hai bộ quần áo mùa hạ, hai bộ quần áo mùa thu, hai đôi giày, còn có một cái áo lông, cũng mới tiêu hết hơn 400.
Buổi trưa, bọn họ tìm một quán ăn nhỏ, gọi những món mà Phan Ngân Xuân thích ăn.
Sau khi ăn xong cơm trưa, nhân lúc thời gian còn sớm, bọn họ đến công viên gần đó.
"Như vậy thật tốt, nếu như người một nhà có thể vĩnh viễn như vậy thì tốt rồi." Chu Lai Liên cảm khái.
"Làm người phải biết thấy đủ." Phan Chí Thành nói.
Đây cũng là câu nói cửa miệng của hắn.
"Nhưng em hiện tại không phải người nha." Chu Lai Liên nói đùa một câu.
Quả nhiên, Phan Ngân Xuân bên cạnh nở nụ cười khanh khách.
"Muội Muội, sau khi ba mẹ đi rồi, con phải chăm sóc kỹ cho bản thân mình, thần tiên đại nhân đã đồng ý để cho con đến trường, nhất định sẽ làm được. Con phải cố gắng đọc sách nha, tương lai làm một người có ích." Chu Lai Liên nắm tay của con gái, lời nói mang ý vị sâu xa.
Phan Ngân Ngân ngoan ngoãn gật gật đầu.
"Gặp chuyện gì cũng đừng sợ, cũng đừng buồn, trên đời không có khó khăn gì mà không qua được. Ba và mẹ vẫn luôn ở bên cạnh cùng con." Phan Chí Thành nói.
"Thật sao?" Phan Ngân Xuân nghe vậy thì lộ ra vẻ vui mừng.
"Đương nhiên là thật rồi, những năm này, ba mẹ vẫn luôn ở bên cạnh con mà. Nhưng mà, sau này con sẽ không nhìn thấy ba mẹ nữa, cũng không nghe thấy ba mẹ nói chuyện nữa rồi." Chu Lai Liên nói.
"Không sao, chỉ cần ba mẹ bên cạnh con là tốt rồi." Phan Ngân Xuân cao hứng nói.
Đây chính là kết quả thương lượng của hai vợ chồng Phan Chí Thành, bọn họ cảm thấy không nên nói cho con gái tin tức mình đi Minh Thổ.
Người thấy đủ thường vui, không biết cũng thường vui, chỉ cần vui vẻ là tốt rồi, về phần có biết hay không biết thì cũng không có gì khác biệt cả.
"Thành tích học tập của Muội Muội vẫn rất tốt, thế nhưng hai năm không đến trường rồi, chờ lúc đi học nhất định phải cố gắng bù đắp lại những chỗ còn thiếu sót..." Phan Chí Thành tỉ mỉ dặn dò.
Hắn từng đi học, sau khi tốt nghiệp cấp 2 mới ra ngoài làm công.
Chu Lai Liên chỉ học đến lớp bốn tiểu học liền không đọc nữa, ở nhà cho heo ăn và chăn trâu, chủ yếu là trong nhà quá nhiều anh chị em, nàng lại là con gái.
Tuy rằng đọc đến lớp bốn, thế nhưng thành tích học tập cũng không được tốt, ngoại trừ biết tính toán đơn giản và viết tên mình ra thì cũng không có văn hóa gì. Cho nên nàng ở nhà tương đối nghe lời Phan Chí Thành, là một người con gái tương đối truyền thống.
Một đời không hưởng qua quá nhiều phúc, trải qua ngơ ngơ ngác ngác, mơ mơ hồ hồ đã hết một kiếp.
Nàng không phải là người thứ nhất, cũng tuyệt đối không phải là người cuối cùng.
Nhưng mà người sống một đời, luôn có một, hai người lo lắng.
Con gái chính là lo lắng duy nhất của nàng.
Đến bốn giờ chiều, hai vợ chồng Phan Chí Thành liền mang theo con gái trở lại trong cửa hàng của Phan Quảng Huy.
Lúc này Phan Hữu Dung và Phan Hữu Phúc đã tan học, nhưng mà hai vợ chồng để bọn họ xem ti vi ở trên tầng, căn dặn bọn họ không được xuống lầu, nguyên do trong đó đương nhiên không cần nói cũng biết.
"Đại ca, chị dâu, nhanh ngồi." Thấy hai vợ chồng Phan Chí Thành mang theo đứa nhỏ trở về, Phan Quảng Huy vội vàng chào hỏi.
Thường Hiểu Cầm vội vàng pha trà cho hai người, suy nghĩ một chút lại rót cho Phan Ngân Xuân một chén.
"Cảm ơn thím." Phan Ngân Xuân nhỏ giọng nói.
Nhìn Phan Ngân Xuân trước mắt ngay cả đuôi lông mày đều hiện ra sắc vui mừng, trong lòng Thường Hiểu Cầm âm thầm thở dài.
"Quảng Huy, Hiểu Cầm, lát nữa chúng tôi sẽ phải đi rồi, cảm ơn các người mấy năm nay đã chăm sóc cho Muội Muội, sau này còn cần làm phiến đến các người, hai chúng tôi dập đầu cho các người."
Hai vợ chồng Phan Chí Thành nói xong liền muốn đứng dậy quỳ xuống.
Vợ chồng Phan Quảng Huy bị làm cho sợ hết hồn, nào dám để bọn họ quỳ, lập tức đứng lên đỡ.
Mà hai vợ chồng Phan Quảng Huy cũng chậm rãi thả xuống lo lắng, nói ít chuyện với bọn họ, tán gẫu một vài chuyện về quê nhà.
Bọn họ đã nhiều năm không về quê rồi.
Vào năm giờ chiều, Hà Tứ Hải và Uyển Uyển đúng lúc xuất hiện ở trong cửa hàng.
"Thần tiên đại nhân."
Phan Chí Thành đi tới, lặng lẽ nói quyết định của hắn và Chu Lai Liên cho Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì không có phản đối, gật đầu đồng .
Phan Chí Thành lúc này mới đi trở về, lại dặn dò vợ chồng Phan Quảng Huy bàn giao hai câu.
Sau đó đi tới bên cạnh Phan Ngân Xuân, dặn dò: "Muội Muội, ba mẹ cũng không có gì hay để căn dặn nữa, cuối cùng muốn nói với con một câu, làm người phải học cách thấy đủ, mới trải qua thoải mái được."
"Ừm." Phan Ngân Xuân lần này không có khóc, mà là ngoan ngoãn gật gật đầu. Nàng biết, ba mẹ vẫn sẽ làm bạn ở bên người nàng.
Hơn nữa nàng cũng sẽ tuân thủ lời hứa, không nói bí mật này cho bất kỳ người nào.
Thấy bọn họ bàn giao xong, Hà Tứ Hải trực tiếp tắt đèn Dẫn Hồn, hai vợ chồng lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi trước mặt mọi người.
Nhưng mà ở nơi mà mọi người không nhìn thấy, hai vợ chồng cung kính dập đầu với Hà Tứ Hải, sau đó tràn đầy lưu luyến mà liếc nhìn con gái, rồi nắm tay cùng nhau đi vào đoàn sáng kia.
"Thần tiên đại nhân..." Phan Quảng Huy có chút thấp thỏm đi lên trước.
"Tôi để lại phương thức liên lạc cho anh, sau khi anh làm tốt mọi thủ tục rồi thì liên hệ cho tôi." Hà Tứ Hải chủ động nói.
Suy nghĩ một chút lại rồi nói: "Nếu như có khó khăn gì, cũng có thể liên hệ với tôi."
"Được, được." Phan Quảng Huy hoảng hốt gật đầu, không ngừng đáp ứng.
Hà Tứ Hải để lại phương thức liên lạc, lại dặn dò Phan Ngân Xuân vài câu, sau đó mới dắt Uyển Uyển rời đi.
Về đến nhà, Hà Tứ Hải lấy chiếc nhẫn đơn giản mà vợ chồng Phan Chí Thành giao cho hắn làm thù lao ra, đang chuẩn bị bỏ vào hộp trang sức của Lưu Vãn Chiếu, đúng dịp nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương mà Tôn Hỉ Anh đưa cho hắn lần trước.
------
Dịch: MBMH Translate