Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 997 - Chương 997: Có Vợ Như Thế.

Chương 997: Có Vợ Như Thế. Chương 997: Có Vợ Như Thế.

Hà Tứ Hải ngồi dậy từ trên giường.

Quay đầu nhìn sang Đào Tử đang ngủ say ở bên cạnh.

Lại quay đầu nhìn sang bên phải, Lưu Vãn Chiếu ngủ vô cùng say sưa.

Hà Tứ Hải không làm kinh động đến các nàng, lặng lẽ xuống giường rồi đi tới phòng khách.

Sau khi chuyện của Uyển Uyển qua đi không lâu, Hà Tứ Hải thực ra đã phát hiện tâm thái của chính mình xảy ra vấn đề.

Vốn tưởng rằng thủ vững bản tâm, tuân thủ nghiêm ngặt chính mình, tất nhiên là không sợ, nhưng mà bây giờ nghĩ lại chắc không đơn giản như vậy rồi.

Tâm thái của hắn vẫn xảy ra thay đổi.

Tuy rằng không có bởi vì sức mạnh mà mang đến loại cảm giác cao cao tại thượng kia, thế nhưng tính cách lại bắt đầu trở nên lạnh lùng vô tình.

Đương nhiên lạnh lùng vô tình cũng chỉ là đối lập với trước đây, hiện nay vẫn chưa đạt đến trình độ coi thường sinh mệnh, nhưng nếu như cứ tiếp tục như thế thì sớm muộn gì cũng có một ngày kia.

Nhưng vấn đề này lại không dễ giải quyết, đừng nói là hắn, dù là người bình thường sau khi thấy quá nhiều sinh ly tử biệt, tâm thái chắc chắn đều sẽ xảy ra thay đổi.

Giải quyết vấn đề này như thế nào đây, hắn hoàn toàn không có manh mối.

Hà Tứ Hải không hút thuốc lá, cho nên rót cho mình một chén trà đặc, bưng ra ban công rồi ngồi xuống.

Liếc mắt nhìn tổ mèo bên cạnh một cái, nghĩ thầm con mèo lười này, ban ngày ngủ, buổi tối cũng ngủ.

Tiếp theo phát hiện không đúng, khom lưng nhìn về phía trong tổ mèo một chút, quả nhiên tiểu Bạch không ở đây. Hắn lúc này mới nhớ tới tiểu Bạch thật giống như bị Đào Tử bỏ lại ở bên trong Phượng Hoàng Tập rồi.

Hà Tứ Hải đặt chén trà trong tay xuống, đi vào Phượng Hoàng Tập, rất nhanh đã tìm được tiểu Bạch với dáng vẻ thê thảm.

Lúc này nó đang trốn ở dưới một mái hiên, trong miệng ngậm lấy mấy cây cỏ, bộ lông loạn tùm la tùm lum, rất là thê thảm.

Nhìn dáng vẻ, hẳn là bị bầy khỉ bắt nạt rồi.

Nhìn thấy Hà Tứ Hải đến, nó lập tức nhảy đến bên chân hắn, phát ra tiếng kêu meo meo thê thảm, giống như là đang phát sự bất mãn của nó, lại phảng phất như là đang oan ức thút thít.

"Được rồi, được rồi, tao không phải đã tới rồi sao? Chỉ là một ngày không ăn cơm, mày cần gì phải như thế?"

"Meo ô..."

Vào giờ phút này Tiểu Bạch rất muốn hóa thân thành một con hổ lớn, ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng để biểu đạt sự bất mãn của nó. Nhưng nó là con mèo, dù có ngửa mặt lên trời rít gào thì cũng không có chút lực chấn nhiếp nào, trái lại còn khiến cho người ta cảm thấy càng dễ thương hơn, sau đó bị xoa nhẹ đầu.

Hà Tứ Hải ôm tiểu Bạch đi ra từ bên trong Phượng Hoàng Tập.

Hắn bất ngờ phát hiện ngoài ban công có một người đang ngồi, trên tay đang cầm chén trà mà hắn mới vừa pha.

Tiểu Bạch meo một tiếng rồi nhảy xuống từ trên tay Hà Tứ Hải, đầu tiên là đi tìm thức ăn, nó bị đói bụng đến thảm rồi.

Đại khái nghe thấy tiếng kêu của tiểu Bạch, người ngoài ban công quay đầu lại, không phải Lưu Vãn Chiếu thì còn có thể là ai.

"Sao em lại dậy rồi?" Hà Tứ Hải đi tới hỏi.

"Anh không phải là cũng dậy rồi đó sao?" Lưu Vãn Chiếu nhìn Hà Tứ Hải rồi hỏi.

"Ừm, ngủ không được, cho nên dậy ngồi một chút."

Lưu Vãn Chiếu vừa muốn nói chuyện, tiểu Bạch đã chạy tới quay xung quanh chân Hà Tứ Hải không ngừng kêu lên. Dáng vẻ kia muốn có bao nhiêu oan ức liền có bấy nhiêu oan ức, có bao nhiêu thảm liền có bấy nhiêu thảm.

Hà Tứ Hải hiểu rõ ý của nó, đi tới cho thêm một ít thức ăn vào khay đồ ăn của mèo, tiểu Bạch quả nhiên lập tức yên tĩnh lại.

"Có thể nói cho em một chút không?" Thấy Hà Tứ Hải trở về, Lưu Vãn Chiếu hỏi.

"Nói cái gì?"

"Nói tại sao anh lại không ngủ được?"

Hà Tứ Hải nghe vậy thì trở nên trầm mặc, bởi vì hắn biết, mình mà nói cho Lưu Vãn Chiếu, ngoại trừ tăng thêm buồn phiền cho nàng ra thì cũng không có bao nhiêu tác dụng.

Thấy Hà Tứ Hải không nói lời nào, Lưu Vãn Chiếu cũng trở nên trầm mặc, tiếp theo đứng dậy trở về phòng.

Hà Tứ Hải há miệng muốn gọi nàng lại, nhưng cuối cùng lại bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó ngồi xuống một lần nữa ở trên cái ghế kia.

Nhưng vào lúc này, Lưu Vãn Chiếu bỗng nhiên lại đi ra từ gian phòng.

Nhưng mà hình tượng đã thay đổi.

Tóc được vén lên thật cao, trên môi dùng bút vẽ lông mày vẽ hai sợi râu cá trê dài nhỏ, trên người còn khoác quần áo của Hà Tứ Hải, bộ dạng vô cùng nam tính.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của Hà Tứ Hải, nàng bỗng ôm vai Hà Tứ Hải một cái.

Nàng lớn tiếng nói: "Người anh em, có buồn phiền gì có thể nói cùng đại ca, đại ca sẽ đưa ra lời khuyên giúp cho."

Nhìn dáng vẻ này của nàng, trong lòng Hà Tứ Hải rất là cảm động.

Thế là hắn nói lại vấn đề của mình lại cho nàng, hơn nữa đây cũng không phải là chuyện gì cần ẩn giấu, chỉ có điều hắn không muốn làm cho nàng thêm buồn phiền mà thôi.

Quả nhiên sau khi Lưu Vãn Chiếu nghe nói xong cũng trở nên trầm mặc, nếu như có một ngày Hà Tứ Hải thật sự biến thành thần linh cao cao tại thượng, lạnh lùng vô tình, rất có thể sẽ bỏ nàng mà đi.

Đây tuyệt đối không phải là chuyện nàng muốn.

"Em đúng là không thể giúp được gì cho anh, thế nhưng không quản anh biến thành hạng người gì, anh đều phải nhớ kỹ, có một người vẫn yêu anh, nhớ anh." Lưu Vãn Chiếu nhìn chằm chằm vào Hà Tứ Hải rồi nói.

Hà Tứ Hải gật gật đầu, biểu thị đã biết.

Nếu không phải là bởi vì có Lưu Vãn Chiếu, có ba đứa nhỏ, phỏng chừng tâm cảnh của hắn đã có sự thay đổi lớn rồi, cũng sẽ càng nhanh hơn.

"Anh chờ một chút." Lưu Vãn Chiếu bỗng nhiên đứng dậy chạy về bên trong phòng.

Hà Tứ Hải không hiểu nàng lại muốn làm gì.

Nhưng cũng may Lưu Vãn Chiếu rất nhanh lại đi ra rồi.

Nhưng mà lần này lại đổi hình tượng.

Tóc được thả xuống, râu mép bị lau rồi, còn tô son, quần áo của Hà Tứ Hải cũng bị cởi xuống, đổi thành bộ áo ngủ màu tím.

Mỗi một hành động của nàng đều tỏa ra vẻ phong tình lười biếng của một người phụ nữ thành thục.

Nàng phong tình vạn chủng đi tới, cúi người xuống, lộ ra một vệt trắng nõn trước ngực.

Nàng duỗi tay nắm lấy cằm của Hà Tứ Hải, yêu kiều nói: "Em trai, có muốn vui đùa một chút với chị hay không?"

Nói xong không chờ Hà Tứ Hải tiếp lời, nàng bỗng nhiên ghé sát vào bên tai Hà Tứ Hải, hơi thở như hoa lan nói: "Bên trong em có mặc một bộ đồ vô cùng đẹp, anh muốn nhìn một chút không?"

Trong giây lát này, nhiệt độ không khí phảng phất như đều tăng cao rất nhiều.

Lưu Vãn Chiếu hoàn toàn nắm giữ một ít sở thích của Hà Tứ Hải, cho nên...

Nhìn người phụ nữ ngồi ở chân của mình, ôm cổ mình, Hà Tứ Hải đột nhiên cảm giác thấy tất cả lo lắng của hắn đều là dư thừa rồi.

Đàn ông chỉ cần phía dưới vẫn còn thì sẽ không thể hoàn toàn lạnh lùng vô tình được.

Đó đại khái là tật xấu của đàn ông, nhưng cũng có thể đây mới chính là người.

Một phen kịch chiến, Lưu Vãn Chiếu giống như một đoàn chất lỏng, kiệt sức nằm ở trong lồng ngực của Hà Tứ Hải.

Trang sức màu xanh lá ở trước ngực nàng nổi lên từng sợi màu xanh biếc, lập tức khôi phục sự mệt nhọc cho nàng, đồng thời tiến hành cường hóa đối với thân thể của nàng.

Đây cũng là lý do vì sao giáo viên trong trường học đều nói chỉ là nghỉ đông không gặp mà người lại trở nên càng xinh đẹp hơn.

Hà Tứ Hải nâng cái mông vểnh của nàng lên, trực tiếp ôm nàng vào phòng tắm, một thân mồ hôi, không tắm rửa là không thể được.

Nhưng mà...

Một lần tắm rửa lại mất hơn hai giờ.

Ngày thứ hai Lưu Vãn Chiếu vô cùng buồn ngủ, nằm ở trên giường không dậy nổi, chỉ có thể xin nghỉ với trường học.

Mà Hà Tứ Hải lại tinh thần thoải mái, tâm tình vui vẻ, mù mịt trong lòng phảng phất như đều bị diệt hết.

Cho tới sau khi Đào Tử thức dậy, vẫn kỳ quái theo dõi hắn.

"Ba ba, ba có chuyện gì vui vẻ sao? Cũng nói cho con một chút đi, để con cũng vui vẻ một chút." Đào Tử tò mò hỏi.

"Không được, nói cho con, sự vui vẻ của ba sẽ phải chia cho con một nửa, ba liền không vui vẻ như thế nữa."

"Hừ, thật nhỏ mọn, mỗi lần con gặp được chuyện vui thì đều nói cho ba nha."

"Con đều là vui vẻ xong mới nói cho ba, second-hand, ba mới không lạ gì."

"Ừ ~" Đào Tử nghe vậy thì tức đến mũi bốc lửa.

"Tên xấu xa này, nhanh trả lại sự vui vẻ lại cho con." Nàng lập tức dùng đầu xông về phía mông Hà Tứ Hải.

Thề muốn đụng cho mông hắn biến thành hai nửa.

Một ngày tuyệt đẹp cứ như vậy mà bắt đầu, nhưng mà Hà Tứ Hải mang theo "tính người" vào trong công việc một lần nữa.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment