Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 998 - Chương 998: Quốc Bảo.

Chương 998: Quốc Bảo. Chương 998: Quốc Bảo.

Sáng sớm Hà Tứ Hải đưa Đào Tử vẫn còn hầm hừ đến nhà trẻ, liền nhận được điện thoại của Đinh Mẫn.

Đinh Mẫn mang đến một tin tức tốt.

Thì ra bảo tàng mà Thi Thủ Nghiệp nói tới vào năm trước đã được tìm thấy rồi.

Quả nhiên, quốc bảo trên tàu Awa Maru năm đó đã bị một nhóm người dùng hàng giả đánh tráo.

Mà những quốc bảo này được bọn họ che giấu đi. Phan Sơn Nhạc bởi vì là người khởi xướng chuyện này, đồng thời có thân phận đặc thù ở trong tổ chức cho nên giá trị quốc bảo được phân chia cũng lớn nhất.

Một món trong đó chính là xương sọ vượn người mất tích đã lâu.

"Nhưng mà quốc gia hiện nay tạm thời không chuẩn bị công bố tin tức này." Đinh Mẫn lại nói.

"Vì sao?" Hà Tứ Hải có chút kỳ quái hỏi.

"Tôi cũng không biết, phía trên khẳng định có suy tính riêng của mình." Đinh Mẫn nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì cũng không hỏi nữa, dù sao vật này ở trên tay hắn cũng không có tác dụng gì, cho dù muốn bán thì cũng không ai dám mua, đồ vô bổ mà thôi.

Cho nên hắn hoàn toàn không thèm để ý đến chuyện quốc gia xử trí như thế nào.

"Ngoài ra, trong đó còn có vài món có thể xếp vào hàng văn vật cấp quốc gia. Nhưng mà trước đó có nói qua rồi, anh có thể tùy ý chọn hai cái, anh lúc nào rảnh rỗi, hai chúng ta gặp mặt, tôi nhìn xem anh muốn chọn hai cái nào."

"Văn vật cấp quốc gia cũng có thể chọn sao?" Hà Tứ Hải kinh ngạc hỏi.

"Đương nhiên, văn vật tuy rằng quý giá, nhưng quốc gia không thể thất tín, không có quốc bảo nào có thể so được với danh dự của quốc gia." Đinh Mẫn nói.

"Vậy... Có thể quy đổi thành tiền không?" Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi hỏi.

Kết cục cuối cùng của những văn vật này ở trong tay hắn chính là bị bán đi, dù sao hắn cũng không hy vọng những vật chết này có thể hun đúc tình cảm của mình.

Nếu như muốn hun đúc tình cảm, thần khí không tốt sao? Người nào không phải là lai lịch phi phàm, không, hẳn phải là lai lịch siêu phàm, đây mới là thư hắn truy cầu.

Hơn nữa nếu như hắn thật sự muốn thành lập một quỹ từ thiện, sợ là cần không ít tài chính, có thể nhiều chút thì cố gắng nhiều thêm chút. Dù sao hắn cũng không định sẽ nhận quyên tiền từ bên ngoài, đây là cơ cấu phi lợi nhuận thuần túy thuộc về cá nhân.

"Đương nhiên có thể, như vậy không thể tốt hơn." Đinh Mẫn nghe vậy cũng vui vẻ trong lòng, như vậy đối với hai bên đều tốt.

"Vậy anh ngày hôm nay có rảnh không?" Đinh Mẫn lại hỏi tiếp.

"Không được, ngày hôm trước nhờ cô liên hệ phòng phẫu thuật, ngày hôm nay tôi phải đi liên hệ với bệnh nhân, không rảnh rồi."

"Vậy được rồi, chờ sau khi kết thúc phẫu thuật rồi lại nói đi."

Thế là hai người lại tùy tiện nói chuyện vài câu rồi cúp điện thoại.

...

"Mẹ, con không muốn ăn nữa, mẹ mỗi ngày đều để con ăn trứng gà, ăn trứng gà. Con hiện tại chỉ cần ngửi thấy mùi trứng gà thôi đã cảm thấy có một cỗ mùi phân gà, muốn nhả." Tô Viễn Huy nói với vẻ mặt vô cùng đáng thương.

"Nhả con cũng phải nuốt trở về cho mẹ, không ăn không dinh dưỡng, thân thể con làm sao mà tốt lên được?"

"Mẹ, mẹ thật đáng ghét, nhưng mà trứng gà rất có dinh dưỡng sao?"

"Đó là đương nhiên, trứng gà có thể ấp ra gà con, có thể tạo nên một sinh mệnh nhỏ, bên trong nó nhất định là vô cùng ghê gớm, ăn nhiều trứng gà chắc chắn sẽ có trợ giúp đối với thân thể của con."

"Vậy trứng vịt, trứng ngỗng, trứng cút đều không thể sao? Tại sao lại phải ăn trứng gà?"

"Bởi vì trứng gà rẻ."

"..." Được rồi, Tô Viễn Huy phản bác không được, chỉ có thể ngoan ngoãn mà ăn trứng gà.

"Như này là được rồi, buổi trưa hôm nay mẹ sẽ nấu canh cá cho con uống, ngày hôm qua ba ba con ra sông câu được không ít cá."

"Mẹ, con cũng muốn đi câu cá cùng ba ba."

"Không được, bên bờ nguy hiểm như thế, con đi làm gì? Con là bé ngoan ở nhà với mẹ đi, chờ đến lúc chạng vạng, mẹ sẽ dẫn đến đường Duyên Điếm đi dạo."

Đường Duyên Điếm là một con đường kinh doanh của mấy thôn, bình thường tương đối náo nhiệt.

"Vậy cũng được." Tô Viễn Huy có chút bất đắc dĩ mà đáp một tiếng.

Hắn lại hỏi tiếp: "Cha con đi đâu rồi?"

"Trời vừa sáng đã ra ngoài ruộng rồi." Lô Tư Tư vừa cầm chén đũa vào phòng bếp vừa nói.

"Há, vậy con ra ngoài sân tắm nắng đây." Tô Viễn Huy đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài cửa.

Lô Tư Tư cũng không quản hắn, chỉ cần không đi ra ngoài thì hắn ở nhà muốn làm gì thì làm.

Tô Viễn Huy ngồi xuống ở trên ghế mây trong sân, đồng thời cầm lấy tấm chăn mỏng bên cạnh rồi đắp ở trên đùi.

Bởi vì trái tim không tốt, máu cung không đủ, hắn đều luôn cảm thấy tay chân phát lạnh.

"Trong nhà có người không" Ngoài cửa sân bỗng nhiên có người gọi.

"Ai vậy?" Tô Viễn Huy hỏi.

"Tôi là người của quỹ từ thiện Độ Giả." Người ngoài cửa nói.

"Quỹ từ thiện Độ Giả?"

Tô Viễn Huy nghe vậy có chút mơ hồ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp há mồm gọi mẹ.

Lô Tư Tư cũng rất kỳ quái, làm sao đột nhiên lại có tổ chức từ thiện tới cửa, hơn cái tên này cũng thật đủ kỳ quái.

Nhưng mà nàng vẫn đi ra mở cửa, liền thấy một người trẻ tuổi đang đứng ở trước cửa.

"Đây là Tô Viễn Huy đúng chứ?" Không chờ Lô Tư Tư mở miệng hỏi, người trẻ tuổi đã mở miệng hỏi trước rồi.

"Đúng vậy, xin hỏi anh là?" Lô Tư Tư tràn đầy nghi hoặc.

"Tôi là người của quỹ từ thiện Độ Giả, bởi vì biết được bệnh tình của Tô Viễn Huy phù hợp với đối tượng giúp đỡ của quỹ hội chúng tôi, cho nên..."

"Nhưng mà phẫu thuật của con trai tôi, chỉ có giáo sư Tề Nguyên Hà mới có thể làm, nhưng mà mấy tháng trước..." Vẻ mặt của Lô Tư Tư rất là âm u.

"Chúng tôi đã tìm hiểu ra qua rồi, nhưng mà trước khi giáo sư Tề qua đời đã tiến hành mô phỏng đối với cuộc phẫu thuật của con trai cô. Dù sao hắn cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, cũng không thể bảo đảm là không có sơ hở nào, cho nên hắn tìm học trò Trình Đông Lâm của mình đến và giao lại cuộc phẫu thuật này lại cho học trò làm. Tuy rằng giáo sư Tề đã qua đời, thế nhưng học trò Trình Đông Lâm của hắn chỉ cần tiến hành phẫu thuật dựa theo phương án giải phẫu của giáo sư Tề khi còn sống thì vấn đề cũng không lớn."

"Thật sao?" Lô Tư Tư vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

"Đương nhiên là thật rồi, nếu như các người cân nhắc xong thì mấy ngày gần đây, phiền phức các người mang đứa nhỏ tới bệnh viện Hợp Châu, mau chóng sắp xếp phẫu thuật cho đứa nhỏ."

Lô Tư Tư vốn còn chút nghi ngờ, thế nhưng nghe tới bệnh viện Hợp Châu, lúc này mới triệt để yên lòng. Một bệnh viện lớn như vậy không thể lừa bọn họ được.

Nhưng mà chuyện lớn như vậy, nàng nhất định phải thương lượng một chút với chồng mới được.

Người trẻ tuổi cũng tỏ ra là đã hiểu, sau đó rời đi mà không cần uống một hớp nước.

Người trẻ tuổi này đương nhiên chính là Hà Tứ Hải rồi.

Hắn thuận miệng bịa ra một cái lý do, thế nhưng hắn tin tưởng hai vợ chồng Tô Truyền Hà nhất định sẽ mang con trai đến bệnh viện Hợp Châu.

Bởi vì đây đã là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của bọn họ rồi, cho dù trong lòng còn có nghi ngờ, nhưng nhất định sẽ đi.

Quả nhiên, mọi chuyện giống như Hà Tứ Hải suy đoán vậy.

Sau khi Tô Truyền Hà trở về từ ngoài ruộng, vừa nghe Lô Tư Tư nói như vậy, lập tức sắp xếp đến bệnh viện Hợp Châu chạy chữa cho con trai.

Về phần tổ chức từ thiện kia có phải là lừa đảo hay không thì hắn căn bản là không để ý. Hắn trực tiếp đi bệnh viện, bệnh viện luôn sẽ không lừa bọn họ, có thể trị ở đó là tốt nhất, không thể trị được thì trở về.

Cho nên ngày thứ hai, bọn họ liền mang theo con trai đi tới bệnh viện Hợp Châu.

Bệnh viện Hợp Châu đã được đánh tiếng từ trước, cho nên Tô Viễn Huy vừa mới đăng ký đã được chủ nhiệm Khoa tim mạch của bệnh viện - Trình Đông Lâm gọi tới.

Mà hắn cũng đúng chính là học trò của Tề Nguyên Hà.

Chỉ là hắn cũng không có phương án phẫu thuật gì cả, thế nhưng bởi vì chỉ thị của phía trên nên hắn sẽ đảm nhiệm công việc trợ thủ trong lần phẫu thuật này.

Trình Đông Lâm đương nhiên biết độ khó của cuộc phẫu thuật này, cho nên hắn rất tò mò không biết người mổ chình trong lần này sẽ là ai.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment