Trình Đông Lâm đang lật xem ghi chép chẩn đoán bệnh của Tô Viễn Huy, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng gõ cửa.
"Vào đi." Trình Đông Lâm nói mà không ngẩng đầu lên.
Đám người đi vào rồi đi tới trước mặt hắn. Hắn lúc này mới phản ứng được, vừa ngẩng đầu, hóa ra là một nhà Tô Truyền Hà.
"Nhanh ngồi đi." Hắn vội vàng bắt chuyện với mọi người.
"Chủ nhiệm Trình." Tô Truyền Hà vội vàng cung kính mà gọi một tiếng.
"Con trai, nhanh chào hỏi một chút." Lô Tư Tư cũng vội vàng nói với Tô Viễn Huy.
"Chào bác ạ." Tô Viễn Huy lập tức ngoan ngoãn gọi một tiếng.
"Thật ngoan, chờ sau khi phẫu thuật, cháu sẽ khỏe mạnh giống như những đứa trẻ bình thường rồi." Hắn nói xong, liền kéo Tô Viễn Huy đến trước mặt, cẩn thận kiểm tra cho hắn một phen.
Sau đó lại hỏi hai vợ chồng Tô Truyền Hà về tình huống sức khỏe của Tô Viễn Huy trong khoảng thời gian gần đây.
Chờ sau khi kết thúc tất cả, Trình Đông Lâm lúc này mới không nhịn được mà tò mò hỏi: "Lần này các người tìm ai tới phẫu thuật cho tiểu Huy vậy, trong nước ngoại trừ thầy của tôi ra thì tôi thực sự không nghĩ ra còn có ai có thể làm được phẫu thuật có độ khó cao như vậy."
"Ồ?" Tô Truyền Hà nghe vậy thì hơi kinh ngạc.
"Làm sao thế?"
"Không phải chủ nhiệm Trình sẽ làm phẫu thuật cho tiểu Huy sao?"
"Tôi? Ai nói?" Trình Đông Lâm nghe vậy thì lập tức cảm thấy kinh ngạc.
"Không phải nói thầy của ngài..." Lô Tư Tư vội vàng kể lại chuyện liên quan tới quỹ từ thiện Độ Giả kia.
"Đây không phải nói lung tung sao? Giáo sư Tề đột nhiên qua đời, căn bản không cho tôi phương án trị liệu gì cả, hơn nữa đây là tổ chức từ thiện gì thế, nghe tên liền biết không phải là tổ chức chính thống. Quỹ từ thiện Độ Giả, có tổ chức nào gọi như vậy sao?" Trình Đông Lâm nghe vậy thì có chút tức giận.
Hai vợ chồng Tô Truyền Hà nghe vậy thì hai mặt nhìn nhau, thế nhưng càng nhiều hơn chính là thất vọng, đặc biệt là Lô Tư Tư. Nàng lần này vốn đang đầy lòng hi vọng, cũng không ngờ rằng lại hóa thành thất vọng một lần nữa, mất mát trong đó vô cùng to lớn, làm cho cả người nàng đều có chút mê muội.
"Đây là vì sao? Đang còn tốt tại sao lại trêu đùa chúng tôi? Tại sao vậy? Chúng tôi... Chúng tôi..." Tô Truyền Hà cũng rất kích động, người thành thật cũng không thể kiềm chế nổi tức giận trong lòng.
Trình Đông Lâm nghe vậy vốn cũng có chút tức giận, thế nhưng nghĩ lại thì lại cảm thấy không đúng, bởi vì trong cuộc phẫu thuật này, hắn được chỉ định đến làm trợ thủ, mà đây là nhiệm vụ do phía trên truyền đạt xuống.
Lãnh đạo tuyệt đối sẽ không tẻ nhạt đến mức lấy việc này ra làm trò đùa, trừ khi đầu óc hỏng rồi, nhưng đây là chuyện không thể.
Cho nên cuộc phẫu thuật này hẳn là không giả, hơn nữa thân phận của người sắp xếp cuộc phẫu thuật này hẳn là không thấp.
Trong một bệnh viện lớn như của bọn họ, mỗi ngày đều được xếp đầy các ca giải phẫu. Nếu như muốn chen vào giữa đường, mượn dùng phòng phẫu thuật, đây không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.
Ngoài ra còn chỉ định hắn đến làm trợ thủ.
Hắn tuy rằng chỉ là một chủ nhiệm khoa của bệnh viện Hợp Châu, thế nhưng hắn cũng có thân phận ở trong giới y học. Cho dù là viện trưởng bệnh viện Hợp Châu cũng không thể tùy tiện sai khiến hắn, huống hồ chỉ là đảm nhiệm trợ thủ của một cuộc phẫu thuật.
Nhưng mà hiện tại những chuyện này đều đã xảy ra rồi.
Nghĩ tới đây, thấy dáng vẻ mất mát bi thương của vợ chồng Tô Truyền Hà, hắn không khỏi nói ra suy đoán của mình.
"Cho nên trước cứ nhìn kỹ rồi hẵng nói, nếu như thật sự là vô căn cứ thì chúng ta không phẫu thuật nữa, thế nhưng nếu như là thật..."
Trình Đông Lâm chưa nói xong, thế nhưng hai vợ chồng đã rõ ràng ý của hắn. Đây đã là cơ hội cuối cùng rồi, bọn họ cũng không muốn cứ từ bỏ như vậy, nghe vậy liền gật gật đầu.
"Vậy còn hi vọng chủ nhiệm Trình kiểm định giúp chúng tôi một chút. Chúng tôi không hiểu cái gì cả." Tô Truyền Hà có chút thấp thỏm nói.
Trình Đông Lâm nghe vậy thì gật gật đầu, sau đó nói: "Như vậy, anh mang tiểu Huy đi làm kiểm tra toàn diện đi."
"A ~" Lô Tư Tư nghe vậy thì lấy làm kinh hãi.
Đương nhiên, nàng không phải là không hy vọng làm kiểm tra cho con trai, mà là làm kiểm tra thì sẽ phải cần một số tiền lớn.
Tô Truyền Hà vội vàng liếc mắt ra hiệu với vợ, tất cả hi vọng hiện tại đều nằm ở trên người Trình Đông Lâm, làm sao có thể từ chối yêu cầu của hắn được.
Trình Đông Lâm nhìn thấy bọn họ ra hiệu thế là cười nói: "Đây cũng là nguyên nhân mà tôi bảo các người cứ ở lại xem xét một chút, bởi vì trong lúc tiểu Huy nằm viện thì tất cả đều được miễn phí."
Hai vợ chồng Tô Truyền Hà nghe vậy thì vô cùng giật mình, nhưng mà lại không nghĩ ra được nguyên cớ.
Chỉ có thể cầm giấy của Trình Đông Lâm, đi làm kiểm tra cho con trai trước đã.
...
"Y tá Mã, phòng phẫu thuật đã chuẩn bị xong chưa?" Trình Đông Lâm có chút nôn nóng, nhìn thấy y tá đi vào thì lập tức hỏi.
"Đều chuẩn bị kỹ càng rồi, sắp phẫu thuật rồi, chủ nhiệm, khi nào thì bắt đầu?" Y tá Mã thả cái khay trong tay xuống rồi hỏi.
“Đợi thêm một giờ nữa, đúng rồi, cô để người thân của bệnh nhân tới chỗ của tôi một chuyến đi." Trình Đông Lâm nói.
Y tá Mã nghe vậy thì vội vã đi ra ngoài.
Hắn ngồi xuống ở trên ghế, nói thực sự, đầu óc của hắn hiện tại cũng rất loạn, hoàn toàn không biết phía trên sắp xếp cuộc phẫu thuật này là có ý gì.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng đẩy cửa.
"Các người tới rồi, đến bây giờ mổ chính..." Trình Đông Lâm đứng dậy, nói.
Nhưng sau khi thấy rõ người tiến vào, Trình Đông Lâm lại không thể nói ra lời, miệng mở lớn, dáng vẻ giật mình.
"Làm sao, nhìn thấy tôi rất kinh ngạc sao?" Giáo sư Tề có chút nghịch ngợm mà nháy mắt một cái.
Trình Đông Lâm vội vàng khép miệng lại, len lén nuốt nước bọt.
"Thầy... Thầy?" Trình Đông Lâm hỏi với vẻ giật mình.
"Làm sao, tôi mới chết có bao lâu? Cậu liền quên mất tôi rồi sao?" Giáo sư Tề cười hỏi.
"Không... Không phải, nhưng mà... Nhưng mà..." Trình Đông Lâm lắp ba lắp bắp, không thể nói nên lời.
"Nhưng mà tôi chết rồi, tại sao lại nhảy ra ở đây có đúng hay không?" Giáo sư Tề nói thay lời của hắn.
Trình Đông Lâm vội vàng gật gật đầu.
"Không làm chuyện đuối lý, không sợ quỷ gõ cửa, tự mình suy nghĩ thật kỹ, là vì sao?" Giáo sư Tề nắm chặt nói.
"Thầy à, em... em..." Trình Đông Lâm rầm một cái rồi quỳ xuống.
"Em thật sự không làm chuyện xấu gì, chỉ có điều, chỉ có điều có lúc quả thực có chút hành vi có lỗi với lương tâm. Khi đó em nói với thầy là trong nhà khó khăn, không tiền ăn cơm, ăn ké ở nhà thầy thời gian dài như vậy. Thực ra em đúng là gặp khó khăn thật, thế nhưng cha mẹ vẫn cho em tiền cơm, chỉ có điều khi đó em mới quen được một cô gái, cần dùng tiền khắp nơi..."
"Chuyện kia thật sự không thể trách em được, cô gái kia tự mình nhào lên, em căn bản không phản kháng được mà. Sau đó em cũng nghĩ đến chuyện phụ trách, nhưng cô gái người ta nói chỉ là muốn vui đùa một chút thôi, muốn nếm thử mùi vị của giáo sư, căn bản cũng không muốn em phụ trách."
"Lần kia làm phẫu thuật cho con trai lãnh đạo, phu nhân của hắn cứ nhất định phải nhét cho em một hồng bao lớn. Em nói không nhận, nàng nói không nhận là đang đánh mặt của nàng, không cho chồng nàng mặt mũi, em nào dám không nhận."
"Còn có... Còn có..."
"..." Giáo sư Tề cũng có chút không biết nên nói gì nữa rồi, vốn chỉ là muốn đùa hắn một chút, không nghĩ tới dĩ nhiên lại khai ra một đống chuyện hư hỏng như vậy, hơn nữa nghe ý tứ thì có vẻ như là đang còn nhiều, thế là vội vàng đánh gãy lời hắn.
"Còn có cái gì, đừng nói nữa, tôi không đến tìm cậu bởi vì những việc này, tôi còn không nhàn đến tẻ nhạt như vậy." Giáo sư Tề dở khóc dở cười xen lời hắn.
"Ồ? Không phải sao?"
Trình Đông Lâm nghe vậy thì vô cùng giật mình, gò má đỏ chót, trong lòng thì càng là hối hận không thôi, mình khai ra quá nhanh rồi.
"Đúng, ai thèm quản mấy chuyện hư hỏng này của cậu." Giáo sư Tề nói.
Trên đời này không có ai là hoàn hảo cả, con người luôn có lúc sẽ làm ra một số chuyện hồ đồ có lỗi với lương tâm, nhưng chỉ cần không ảnh hưởng người khác, thương tổn đến người khác thì đều không sao cả.
------
Dịch: MBMH Translate