Chương 308:
Chương 308:Chương 308:
Lâm Nhàn gật đầu, Giản Mộc Hạnh hiểu ý cô, quay lại và nói với Lâm Trân "Xin mời cô vào "
Lâm Trân nói lời cảm ơn rồi mở cửa bước vô.
Đây không phải là lần đầu tiên cô đến văn phòng này nhưng chưa bao giờ có kết thúc tốt đẹp khi đi ra. Lúc này đây, lần nữa bước vào văn phòng, khung cảnh vẫn như trước, sau bàn làm việc, cô nhìn thấy một người phụ nữ đang cúi đầu thao tác trên máy tính.
Bởi vì chỉ lộ ra đỉnh đầu, Lâm Trân còn chưa nhận ra đối phương, nhưng người kia cũng không lên tiếng, cô lại không dám tiến lên, chỉ ngơ ngác đứng ở cửa.
Mười phút tiếp theo, người phụ nữ đối diện đang cúi đầu làm việc, cuối cùng mới cười lạnh nói "Con trai, chúng ta đã giăng bẫy và bẫy ngươi đến chất."
Nói xong, cô đóng máy tính lại và nhìn Lâm Trân.
Sau khi nhìn thấy gương mặt của CEO mới, Lâm Trân sửng sốt và đầu óc liền trống rỗng.
Lâm Nhàn cười nói "Sao không ngồi xuống? Đứng ở cửa làm gì? Đến ngồi đi "
Lâm Trân không hề nghĩ tới điều này, cũng không hiểu sao một nữ minh tinh lại trở thành CEO.
Cô ngơ ngác đáp "À, được thôi."
Sau đó cô đi tới trước mặt Lâm Nhàn, ngồi xuống đối diện cô, Lâm Nhàn hỏi "Có chuyện gì vậy?”
Lâm Trân "Khang, chuyện của Khang Băng."
Lâm Nhàn cầm điện thoại trên bàn lên, nói với đầu dây bên kia "Mộc Hạnh, mời Khang Băng lên đây."
Lâm Trân nhanh chóng ngăn cản "Để tôi một mình nói "
Lâm Nhàn lắc đầu "Người trong cuộc không tới, thì không cần nói chuyện."
Lâm Trân im lặng, nhưng chỉ trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi như vậy, cô đã phát hiện ra Lâm Nhàn là người độc tài còn hơn cả Trương Thiệu Thừa.
Cô không khỏi có chút hối hận vì mình đến quá sớm, lẽ ra nên để người khác đi làm chuột bạch trước.
Không lâu sau, Khang Băng được Giản Mộc Hạnh đưa vào, nhìn thấy Lâm Trân quả thực đang ở chỗ Lâm Nhàn, Khang Băng có chút bất mãn, nhưng cậu vẫn ngồi xuống trước.
Mặc dù rất thất vọng với công ty nhưng khi nhìn thấy Lâm Nhàn, Khang Băng đã bị dọa đến mức cảm thấy lúng túng khi nói chuyện.
Đơn giản chào hỏi xong, Lâm Nhàn nhìn về phía Khang Băng, hỏi "Lần này hai người tới đây là vì nguyên nhân gì?”
Khang Băng “Không có gì.
Lâm Trân nhanh chóng ngắt lời "Có, có." Dù sao tới cũng đã tới rồi, nhất định phải thử
Lâm Trân đơn giản nói thẳng ý định "Lần trước chúng tôi đã nói đến việc phát hành đĩa nhạc cho Khang Băng, không biết công ty đưa ra quyết định như thế nào?" Lâm Nhàn mỉm cười "Với sự nổi tiếng của Khang Băng hiện tại, nếu ra đĩa nhạc sẽ không thể kiếm được tiền. Tuy tôi không muốn thừa nhận điều này, nhưng tình hình hiện tại người có lưu lượng mới có chỗ đứng. Khang Băng không có danh tiếng bên ngoài, việc phát hành album là một điều viển vông."
Lâm Trân nóng này, cô không ngờ rằng CEO mới cũng có ý tứ tương tự.
"Nhưng mà, giọng hát của cậu ấy thực sự rất hay, bài hát mới nhất gần đây cũng rất nổi tiếng khắp cả nước "
Lâm Nhàn hỏi ngược lại cô "Nghĩ lại 10 năm qua, ngoài những người nổi tiếng ra thì bây giờ có bao nhiêu ca sĩ trong suốt? Cuối cùng thì bài hát nổi nhưng người hát có nổi tiếng không?”
Thực tế đáng buồn là có rất nhiều tình huống ca khúc được yêu thích nhưng người hát nó lại không ai biết đến.
Người qua đường thì không quan tâm ca sĩ là ai. Những người theo đuổi ngôi sao đều đã có thần tượng của riêng mình.
Ngay cả ca sĩ như Tuyên Ngũ không có ngoại hình cũng đã tốn bao nhiêu nguồn lực, quảng bá cho chính bản thân mình?
Lâm Trân hiểu được điều này, cô thất vọng cúi đầu nhìn về phía chiếc bàn trước mặt, cảm thấy rất có lỗi với Khang Băng, nhưng cũng chỉ có thể nói "Tôi hiểu"
Lâm Nhàn gật đầu và hỏi lại "Khang Băng, cậu có bao giờ nghĩ đến việc bắt đầu lại không?”
Khang Băng sửng sốt và nhìn Lâm Nhàn một cách kỳ lạ.
Lâm Nhàn từ trong ngăn kéo lấy ra một bản hợp đồng, đẩy đến trước mặt hắn "Nếu cậu thật sự có năng lực, từ sân khấu này trổ hết tài năng đi "