Chương 309:
Chương 309:Chương 309:
Khang Băng không hiểu sao nhận lấy bản hợp đồng, sau đó nhìn chằm chằm vào dòng chữ to lớn trên đó "Âm Nhạc Hy Vọng Hoa Quốc".
Hiện nay, đây là chương trình tạp kỹ được yêu thích nhất để bồi dưỡng ca Sĩ.
Mùa thứ hai
Khang Băng đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn cô "Của tôi?"
Lâm Nhàn gật đầu "Của cậu”
Khang Băng không thể tin được vận may bất ngờ này cứ như từ trên trời rơi xuống vậy.
Nhưng cậu cũng không có lập tức cảm thấy vui sướng, ngược lại còn tự giễu cười nhạo chính mình, không biết hành vi này là tích lũy quá nhiều thất vọng hay là một loại tự bảo vệ.
Nhưng việc này còn phải bàn bạc, cậu cũng không biết Lâm Nhàn có ý tứ gì.
Nhận lấy bản hợp đồng có vài phần nặng trĩu, cậu hỏi Lâm Nhàn "Không cần tôi phải giúp Bạch Ưu Minh viết ca khúc sao? Giá của bản hợp đồng này là bao nhiêu?”
Sáu năm trước, cậu vẫn còn là một sinh viên trường âm nhạc bình thường. Cậu cực kỳ tài năng cùng kiêu ngạo.
Giai Dịch Gia không phải là công ty đầu tiên cậu yêu thích, nhưng những hợp đồng mà các công ty lớn đưa ra thực sự rất khắc nghiệt.
Là một sinh viên đại học không danh tiếng, ai sẽ coi trọng bạn? Nhưng Giai Dịch Gia thì không giống vậy, họ đã cố gắng hết sức nói lời dễ nghe và giữ thái độ khiêm tốn. Khang Băng cuối cùng đã chọn ký hợp đồng với công ty này vì nghĩ rằng thà mình làm đầu gà còn hơn làm đuôi phượng.
Nhưng sau đó thì sao?
Đã 6 năm kể từ khi cậu tung ra đĩa hát nhưng công ty không mấy quan tâm đến nó. Cuối cùng, nó không gây được tiếng vang lớn và không kiếm được nhiều tiền.
Trong sáu năm qua, tất cả những ca khúc cậu dày công viết ra đều được công ty giao cho Bạch Ưu Minh.
Nói một cách hoa mỹ, mọi người đều cố gắng hết sức vì sự phát triển của công ty.
Nhưng sự phát triển của công ty có liên quan gì đến Khang Băng?
Nó không quan hệ gì.
Nhưng vậy thì sao? Với hợp đồng công ty nắm trong tay, họ liền chiếm thế thượng phong. Khang Băng không thể đền bù hợp đồng nên chỉ có thể chọn im lặng.
Sau khi bị tổn thương quá nhiều, Khang Băng thậm chí còn không nghĩ rằng một chiếc bánh lớn như vậy bất ngờ nhảy ra, không hẳn là chuyện tốt.
Có cái bẫy nào không? Nhưng... Khang Binh tự giễu cười mình còn gì để sợ người khác lừa gạt.
Lâm Nhàn nghe Khang Băng nói, kỳ quái trả lời "Nếu cô ấy cần một nhà soạn nhạc, tôi sẽ tìm cho cô ấy."
Khang Băng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Lâm Nhàn "Cô tìm sao?"
Lâm Nhàn hài hước "Trong giới giải trí có rất nhiều người sáng tác nhạc và lời. Sợ gì? Cứ làm tốt việc của cậy đi. Mục đích của tôi cũng rất rõ ràng. Tôi cần một người có thể kiếm tiền. Người đó có thể là cậu hoặc không phải. Cậu hiểu không?”
Lúc ấy, trong lòng Khang Băng chấn động, như thể trời sụp xuống, mặt đất lại xanh tươi. Cậu không thể giải thích rõ ràng, trong lòng có chút chua xót, vì cảm thấy mình không đáng, lại vì cuối cùng cũng đã chờ đợi được rồi.
Lần này, công ty đã chọn mình sao?
Một giọt nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, cậu lẩm bẩm hai lần, không biết nên nói gì, đột nhiên nghe thấy Lâm Nhàn ở bên kia kỳ quái hỏi "Không đúng Cô ấy là diễn viên, còn hát cái gì ca chứ?"
Khang Băng '...'
Nếu diễn tốt, liền có thể hát
Giám đốc mới không hiểu sao?
Lâm Trân thậm chí còn kích động hơn Khang Băng, nhìn thấy cơ hội tốt như vậy rơi vào tay, Khang Băng thậm chí còn chưa nói lời cảm ơn.
Cô sợ rằng Lâm Nhàn sẽ hiểu lâm Khang Băng, nên cô tức khắc đứng dậy và nói lời cảm ơn thay cho Khang Băng "Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn, Khang Băng sẽ không làm cô thất vọng. Lâm tổng, tin tôi đi, tôi thật sự nhìn người rất chính xác."
Lâm Nhàn "Người trong tay cô không có ai nổi tiếng cả."
Lâm Trân "... Nhưng Khang Băng thực sự rất tốt." Cô vẫn đang cố gắng làm cho Lâm Nhàn hiểu Khang Băng tốt như thế nào.
Lâm Nhàn ừ một tiếng, tay đỡ cằm, tùy ý nói "Cứ mong chờ đi Còn có chuyện gì sao?"