Chương 392:
Chương 392:Chương 392:
Sâm Duyệt Cầm là con bài thương lượng cuối cùng của Văn Sóc, và bà ấy cũng là người mà Văn Sóc có thể trực tiếp đạt thành thỏa thuận nhanh chóng.
Văn Sóc chỉ nhìn Sâm Duyệt Cầm mà không nói một lời.
Sâm Duyệt Cầm thấy khó chịu, ban đầu bà có thể chịu đựng được, nhưng Văn Sóc chỉ nhìn chằm chằm vào bà, khiến bà càng thêm bực bội.
Tình huống xung quanh khiến bà phải trốn sau lưng mẹ chồng vì sợ hãi trước tình trạng của mẹ.
Hồi lâu, Sâm Duyệt Cầm rốt cuộc thất bại, trừng mắt nhìn Văn Sóc, tức giận hỏi "Mày đang nhìn cái gì vậy?"
Văn Sóc khẽ mỉm cười, anh và mẹ lẽ ra nên sớm tính rõ ràng. Có lẽ tại thời điểm này, liền đem mọi chuyện tính rõ ràng đi?
Văn Sóc nói "Không phải bà vẫn luôn muốn biết Văn Dực chết như thế nào sao?"
Sâm Duyệt Cầm nghe xong rốt cuộc không thể bình tĩnh được, bà đột nhiên đứng dậy, Văn Vận đang dựa vào bà liền bị ngã xuống ghế sofa, Văn Vận mếu máo, không biết có nên khóc lớn hay không.
"Ý mày là gì?"
Văn Dực, là điều cấm ky khó có thể nỏia.
Ngay cả Văn lão phu nhân cũng quên mất việc ngăn cản đăng báo cắt đứt quan hệ mà nhìn Văn Sóc với ánh mắt ngạc nhiên cùng không chắc chắn.
Bà vẫn còn nhớ hoàn cảnh Văn gia lúc Văn Sóc vừa mới xuất viện. Văn lão phu nhân hiếm khi ở nhà, không chỉ vì bà thanh tâm quả dục mà còn vì chồng mình không phải là người tận tâm. Đàn ông giàu có thì luôn sinh tật, và Văn lão cũng vậy.
Văn lão phu nhân lười nhìn người đàn ông như vậy, cũng lười sống cuộc sống như vậy, ai cũng có tiền, đối phương có thể sống tốt thì bà cũng có thể.
Vì vậy, khi Văn lão phu nhân lấy lại tinh thần, thì thậm chí cháu trai cũng đã có. Nếu Văn Dực không đột ngột qua đời thì lúc đó Văn lão phu nhân cũng sẽ không trở về.
Bà không nhìn thấy đứa cháu mà Văn lão hết lời khen ngợi nhưng bà nhìn thấy sao chổi trong miệng Văn lão nói Văn Sóc.
Đang ngồi trên xe lăn, anh bị một nhà thẩm vấn, sau đó mẹ anh còn cầm dao làm bếp xông tới.
Dù né tránh nhưng Văn Sóc vẫn bị thương, dao đâm vào cánh tay phải, máu chảy khắp người, chật vật không tả được.
Văn lão phu nhân nhìn thấy trong mắt mình, ánh mắt ngây thơ lãnh đạm của Văn Sóc khiến bà tin rằng vụ tai nạn xe đó không thể có liên quan đến anh.
Tai nạn xe hơi rốt cuộc cũng chỉ là tai nạn thôi. Chỉ là có người quá thương tâm mà quên mất rằng cuộc sống luôn có những điều ngoài ý muốn mà thôi.
Vì vậy, lúc đó Văn lão phu nhân đã đứng ra.
Bà nói "Cháu trai, ở trong cái nhà này không phải là điều tốt cho cháu đâu. Nếu cháu bằng lòng, bà nội sẽ cho cháu ra nước ngoài học ở ngôi trường tốt nhất".
Khi đó Văn Sóc chỉ là một đứa trẻ 18 tuổi, ngay cả bàn tay phải đang chảy máu của mình cũng không để ý, ngẩng đầu nhìn Văn lão phu nhân, đôi mắt đen tối như muốn níu kéo bầu trời đầy sao.
Văn lão phu nhân càng tin rằng người như vậy không thể là kẻ giết người.
Đó chỉ là một đứa trẻ và câu trả lời của đứa trẻ đó là "Bằng lòng."
Hiện tại, Văn lão phu nhân nhìn Văn Sóc, anh đã không còn là một đứa trẻ 18 tuổi nữa.
Anh đứng đó, hai tay chống hai bên, khóe miệng hơi nhếch lên, vừa chính vừa tà.
Nghe lời nói, bà đột nhiên không hiểu. Trạng thái hiện tại của Văn Sóc giống như đã thừa nhận lời buộc tội của Sâm Duyệt Cầm.
"Mày nói lại lần nữa." Văn Vĩnh Trạch cũng đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, bi thương và hận ý.
Hóa ra là, ...
Sự nghỉ ngờ của vợ là đúng.
Văn Sóc vẫn luôn nở nụ cười như vậy "Tôi nói rồi, cái chết của Văn Dực quả thực còn có một sự thật khác, mấy người có muốn biết không?"
Sâm Duyệt Cầm thân thể run rẩy, bà hỏi Văn Sóc "Đó là cái gì ?"
Bà đã chờ đợi 10 năm, bà đã chờ đợi sự thật này 10 năm
Không ai có thể hiểu được nỗi đau mất con trai của bà, nếu có thể, bà tình nguyện chết thay cho con trai lớn. Người con trai cả còn quá trẻ, mới ngoài 20 tuổi, là độ tuổi mà cuộc sống mới bắt đầu.