Chương 75:
Chương 75:Chương 75:
Lâm Nhàn "Vậy thôi." Cô lại cất cây tăm đi.
Vương Thành Quân "..." Cái gì mà vậy thôi. Cô tính ném trúng thật hả?
Nguyễn Trạch Minh "..."
Trò chơi bắt đầu, mọi người tập trung quanh chiếc ghế sô phía sau Lâm Nhàn. Nguyễn Trạch Minh không dám để quả bóng lên đầu nữa, 10 quả bóng được buộc vào tay, chân và khắp nơi trên cơ thể anh.
Lâm Nhàn cầm cây tăm vừa nghịch vừa nhìn Nguyễn Trạch Minh đang bị bóng vây quanh, cô cười nói "Đúng là có phong thái ảnh đế, tôi rất vui."
Nguyễn Trạch Minh không nói nên lời "... Vui cái gì Nhanh lên 10 phút trôi qua rất nhanh."
Vừa nói xong, Lâm Nhàn giơ tay lên, nét cười trên mặt biến mất trong phút chốc, chỉ để lại ánh mắt lạnh lùng nghiêm túc. Cũng không rõ cô dùng cách gì để nhắm chuẩn, cô đã ném cây tăm ra bằng lực của cổ tay.
Có lẽ đó chỉ là ảo giác, nhưng mọi người trong phòng khách dường như đều phảng phất nghe thấy tiếng tăm xỉa răng xé gió lao vút trong không khí. Sau đó mọi người quay đầu nhìn về phía Nguyễn Trạch Minh, nhưng dĩ nhiên vẫn không theo kịp tốc độ bay của cây tăm.
Gần như ngay lúc Lâm Nhàn tung cú ném, quả bóng trên tay phải của Nguyễn Trạch Minh đã bị chọt trúng và nổ tung.
Mọi người ”... O O...
Căn phòng khách rộng lớn đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Lâm Nhàn lấy ra cây tăm thứ hai nói "Đứng yên". Nguyễn Trạch Minh vô thức đứng thẳng tắp. Lâm Nhàn phóng một cây tăm đi , quả bóng khác lại nổ.
Trong phòng khách, vang lên từng tiếng bóng nổ lớn, chỉ trong chốc lát, cả 10 quả bóng đều không còn.
Lâm Nhàn đặt lại hộp tăm lên bàn, từ đầu đến cuối cô chỉ dùng đúng 10 cây.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô đưa tay rút đi tờ một trăm mà Vương Thành Quân đang đè mạnh trên bàn cà phê.
Vương Thành Quân "... Cô..."
Lâm Nhàn chớp chớp mắt, trợn to mắt nhìn anh ta "Sao vậy? Nhiệm vụ không được tính thành công sao?”
Vương Thành Quân kinh hãi "Hahaha, sao có thể như vậy được Không, tôi sẽ đưa nó cho cô."
Lâm Nhàn "Nó vốn đã là của tôi."
Vương Thành Quân "..." Anh quay lại và trừng mắt nhìn người tổ chức trò chơi, lẽ ra anh ta nên thiết kế khoảng cách 10 mét
A Có người sửng sốt, quên cả ngậm miệng, quay đầu nhìn Lâm Nhàn
Sự chế nhạo ban đầu đã biến mất, thay vào đó là một chút ngưỡng nộ.
Nguyễn Trạch Minh vẫn còn sợ hãi, nhớ tới Lâm Nhàn dùng tăm nhắm vào mắt mình, yếu ớt hỏi "Vừa rồi cô thật sự định lấy tăm đâm vào mắt tôi sao?"
Lâm Nhàn "Tôi chỉ nói đùa."
Nguyễn Trạch Minh "... Tôi không tin." Khi nãy, cô nhìn rất nghiêm túc
Lâm Nhàn vẻ mặt vô tội "Nếu tôi muốn làm, hiện tại anh liền không còn hai mắt."
Nguyễn Trạch Minh "... Cảm ơn cô đã hạ thủ lưu tình. Nhân tiện, cô học ở đâu ra trò này vậy?
Lâm Nhàn ngẩng đầu lên
"Học từ cách bắn tang thi. Lúc đó đạn không đủ."
Tuyên Ngũ nghe xong rất hưng phấn "Cô cũng thích xem phim zombie à?"
Tất Tùng kinh ngạc nhìn Lâm Nhàn, không lường trước được câu trả lời của cô. Tuy nhiên, vì sự việc này mà mọi người đều nhìn Lâm Nhàn với ánh mắt ngưỡng mộ.
Người này nếu gây rối chắc chắn không phải bằng năng lực mà chính là bằng vũ lực.
Ai cũng đã nhận được tiền nên bắt đầu chuyến đi chơi ngày hôm nay.
Bốn cặp đôi bước vào sân, bên trong đã đậu sẵn bốn chiếc xe bảo mẫu.
Phần này chắc chắn sẽ được biên tập lại, mọi người đều thể hiện tốt, với nụ cười và tư thế tràn đầy năng lượng, mỗi người có những tính cách và yêu cầu khác nhau.
Chỉ có Lâm Nhàn đứng ở cửa trâm ngâm. Nguyễn Trạch Minh nhìn cô cầm chìa khóa xe hỏi "Sao vậy?"
Lâm Nhàn trả lời "Tôi đang nghĩ cầm 100 tệ thì nên làm gì, lái xe đi đâu?"
Nguyễn Trạch Minh sửng sốt khi được hỏi ngược lại, đúng vậy, chúng ta xuất phát tới nơi nào?
Lâm Nhàn nhìn số tiền trong tay mình nói "100 tệ có đủ cho một ngày hẹn hò không?” Nguyễn Trạch Minh vẻ mặt lúng túng “...' Hiện tại, anh tiêu rất nhiều tiền, nên cũng không tưởng tượng được 100 tệ có thể mua được gì.