Chương 76:
Chương 76:Chương 76:
Lâm Nhàn cười nói "Nếu anh cũng không biết mình muốn tiêu gì, sao không để tôi dẫn anh đi?"
Nguyễn Trạch Minh ngạc nhiên "Đi đâu?"
Lâm Nhàn lấy ra tờ tiền nói "Chợ, 100 nhân dân tệ đủ để ăn rất ngon."
Nguyễn Trạch Minh kinh hãi "Tôi không thể đi được."
Lâm Nhàn đã ngồi lên ghế phụ hỏi "Tại sao?"
Nguyễn Trạch Minh ngượng ngùng nói "... Tôi rất nổi tiếng, cô không hiểu đâu."
Lâm Nhàn lần đầu tiên bị đối phương làm cho không nói nên lời, tôi không hiểu sao? Anh đang chế nhạo tôi à?
Lâm Nhàn ”... Tôi không cảm thấy là tôi không hiểu? Tôi cảm thấy anh nghĩ quá nhiều."
Rốt cuộc, Nguyễn Trạch Minh vẫn theo Lâm Nhàn đến chợ và phát hiện ra rằng bản thân thực sự đã lo lắng quá nhiều. Chỉ cần đeo khẩu trang, mọi người trong chợ hoàn toàn không nhận ra anh.
Kể cả thỉnh thoảng, anh có tháo khẩu trang ở một số quầy hàng vì quá buồn chán thì cũng không ai nhận ra anh. Khi mọi người nhìn anh, họ chỉ nói "Ồ, chàng trai trẻ này trông thật đẹp mắt."
Nguyễn Trạch Minh "..." Thần tượng quốc dân, nam thần được nhiều người ca ngợi đã bị sốc.
Khi đi du lịch, anh vẫn thường xuyên được nhận ra.
Lâm Nhàn "Đừng suy nghĩ nhiều, Trung Quốc có 14 tỷ dân, không thể khiến tất cả mọi người đều biết đến mình. Các ông bà chủ trong chợ đều bận rộn và không có nhiều thời gian để ý đến những người nổi tiếng. Từ xưa đến nay, nguyên tắc cơ bản của cuộc sống không bao giờ thay đổi gạo, dầu, muối, nước tương, giấm và trà. Người nổi tiếng chỉ là gia vị bổ sung trong cuộc sống."
Nguyễn gia vị Trạch Minh vẻ mặt ngộ ra "..."
"Dĩ nhiên vẫn sẽ có người nhận ra anh. Anh vẫn nên chuẩn bị công tác che chắn cẩn thận."
Nguyễn Trạch Minh im lặng kéo khẩu trang lên, cảm thấy có chút an ủi "Còn cô thì sao?"
Lâm Nhàn lặng lẽ nói "Chắc chỉ có những anti fan mới nhận ra tôi "
Nguyễn Trạch Minh "... Tôi xin lỗi "
Lâm Nhàn “Không sao đâu."
Nguyễn Trạch Minh an ủi cô "Có lẽ fan cô..."
Lâm Nhàn ngẩng đầu nhìn bầu trời, lặng lẽ ngắt lời anh "Đến người đón sân bay, tôi cũng không có. Fan đại khái chính là tôn tại trong mơ”"
Nguyễn Trạch Minh "Xin lỗi, tôi lại lỡ lời..."
Lâm Nhàn “Không sao, đừng bận tâm."
Nguyễn Trạch Minh không dám nói thêm gì nữa. Anh ngơ ngác đi theo phía sau cô. Bản thân anh cũng từng là người phải đi mua thức ăn ở chợ, lúc đó không kiếm được tiền nên phải sống đạm bạc cho dù hàng tháng vẫn có mức lương cơ bản.
Sau khi nổi tiếng, anh càng ngày càng bận rộn, không còn cần để ý đến việc ăn uống, trợ lý đã thay anh sắp xếp nhiều chuyện, ngay cả nguyên liệu trong tủ lạnh cũng luôn được đổi mới và lấp đầy.
Nhưng, anh thậm chí còn không có thời gian sử dụng căn bếp cao cấp của mình.
Lâm Nhàn ngồi xổm ở trước quầy bán cá, vươn tay liền bắt một con đặt lên trên, nói "Tôi lấy con này."
Ông chủ "Hahaha, cô gái trẻ, đa số mọi người đều không bắt được. Cô ngầu quá. Cô sống ở bãi biển à?" Những con cá thường có nhớt nên dễ dàng bị tuột đi nếu cầm không chắc tay. Chưa kể, sức sống của cá rất mạnh mẽ, khi nó bị bắt sẽ cố gắng liều mình giãy giụa. Thật khó để một người không thường xuyên đụng đến có thể bắt chúng chỉ bằng một tay.
Lâm Nhàn "Tôi đến từ bờ biển."
Ông chủ "Tôi đã đoán đúng rồi, tôi sẽ giảm giá cho cô."
Đôi mắt Lâm Nhàn sáng lên, cô nhìn ông chủ: "Cảm ơn ông chủ, chúc ông buôn may bán đắt."
Ông chủ cười lớn "Nhận được lời này của cô, tôi nhất định phải giảm giá nhiều hơn nữa."
Đôi mắt Lâm Nhàn lấp lánh "Đây quả thật là một ông chủ tốt. Chắc chắn ông sẽ sống lâu tới trăm tuổi."
Ông chủ "Hahahahaha... Tôi tặng cô con cá này luôn."
Lâm Nhàn "Hahahahaha...'
Nguyễn Trạch Minh "?2?"
Người quay phim "2222"
Lâm Nhàn mua thịt và rau ở chợ với giá 40 tệ, cô có cái miệng khéo léo nên đã tiết kiệm được rất nhiều tiền. Một con cá được tặng miễn phí, một cân thịt ba chỉ giá 15 tệ, thêm 20 tệ xương sườn, còn được tặng một ít thịt thăn và mua thêm một ít rau.