Karen cười nói: "Cuối cùng vẫn phải xóa ý thức đi để tinh luyện, anh phí công
làm vậy để làm gì?"
Mặc dù không phải trứng chiên, nhưng dựa theo phương thức xử lý của Kevin,
sẽ xử lý quả trứng này càng triệt để hơn, cho nên việc mà Alfred đang làm lúc
này, cũng không có quá nhiều ý nghĩa.
Alfred nghiêm mặt nói: "Truyền giáo cho người còn sống, ít nhiều gì thì cũng
có một chút liên quan đến lợi ích; truyền giáo cho người chết, thì hoàn toàn xuất
phát từ tín ngưỡng."
Nghe nói như thế, Karen thu hồi nụ cười trên mặt, rất chân thành gật đầu với
Alfred.
"Đáng tiếc, cuộc tuyển chọn lần này cũng khó mà báo danh tham gia, Richard
cũng là do ông nội của cậu ta nhờ vào quan hệ mới ghi danh được, nếu không
thì anh cũng có thể cùng đi tham gia tuyển chọn, cũng có thể giành được một vị
trí."
"Thuộc hạ không có tâm tư vào phương diện này, theo thuộc hạ nhìn thấy, nếu
đi cùng trên một con đường với thiếu gia thì rất là lãng phí.
Thuộc hạ có thể phát triển trên phương diện khác để giúp đỡ cho thiếu gia
ngài."
"Cám ơn anh, Alfred."
"Thiếu gia, ngài không cần phải khách khí như thế."
"Tôi cũng hay thường nói cảm ơn với Eunice."
"Không có chi, thiếu gia!"
Karen lục lọi trong nhà bếp một hồi, phát hiện còn không ít cơm thừa, bữa tối là
Healy làm, nhưng mình đang ngủ cho nên không xuống ăn.
Hiện tại, cách ăn uống của toàn bộ nhà tang lễ cũng đã hoàn toàn dựa theo
Karen, món chính trong nhà, cũng biến thành cơm hoặc là mì sợi.
Cơm thừa, lựa chọn tốt nhất luôn luôn là làm cơm chiên trứng...
Karen chiên cho mình một chảo cơm chiên trứng, múc ra hai đĩa, một đĩa là của
mình, một đĩa là cho Alfred.
Alfred bỏ quả trứng kia xuống, sau khi rửa tay thì lấy trong hũ ra hai miếng
gừng ướp, cắt gọn bày lên bàn, lại bỏ thêm một ít cải bẹ vào, cuối cùng, lấy hai
quả trứng vịt muối.
Gõ quả trứng vịt muối lên cạnh bàn, lột ra một vòng nhỏ ở trên, Alfred để
xuống trước mặt Karen.
Karen lấy trong ngăn dưới bàn cơm ra một cuốn sổ tay thuật pháp, theo thường
lệ vừa ăn cơm vừa học tập thuật pháp.
Alfred thì đặt quả trứng kia lên bàn, vừa ăn vừa tiếp tục im lặng giao tiếp với
nó.
Ăn xong bữa ăn khuya, Alfred phụ trách thu thập bát đĩa, Karen thì trở lại
phòng sách tiếp tục.
Nhìn thấy trời cũng sắp sáng, Karen ngồi trên ghế ngủ thêm một hồi, chờ đến
lúc tỉnh lại cũng đã là tám giờ, tinh thần đầy đủ.
Sau đó lại rửa mặt thêm một lần, Karen quay trở về phòng sách, bấm điện thoại
gọi tới nhà Guman.
"Alo, nơi này là nhà Guman."
Người nghe máy chính là Richard.
"Vết thương thế nào rồi?" Karen hỏi.
"Ồ, anh đang gọi hỏi thăm tôi sao, cũng gần như khỏi hẳn rồi."
Thật ra, chỉ cần Richard không đi làm nhiệm vụ cùng với Eisen, vậy thì tỉ lệ cậu
ta bị đánh sẽ thấp hơn rất nhiều, bởi vì có lý có để “giáo dục” con cái thì thoải
mái hơn nhiều so với việc chỉ đơn thuần giải tỏa cảm xúc.
"Tôi tìm cậu để uống ly cà phê."
Richard mong đợi nói: "Cà phê thật sự à?"
"Ừm, thật sự."
Richard thất vọng nói: "A, được rồi."
Cúp điện thoại, cửa phòng sách đẩy ra, Pall ngồi ở trên lưng Kevin mà đi đến:
"Ồ, Karen, cậu dậy thật sớm."
"Cô ngủ rất lâu." Karen nói, "Mệt muốn chết rồi à."
"Không, không có!" Pall lập tức bừng tỉnh, "Sao có thể như vậy!"
"Ha ha, tôi sẽ đi ra ngoài một chuyến."
"Tôi có nghe thấy, đi uống cà phê?"
"Ừm, tôi hẹn Richard đi uống cà phê, đúng, lấy cho tôi một quyển trục trống có
thể sao chép, chuẩn bị thêm một chút thuốc hồi phục tinh thần."
"Ồ, cậu muốn Richard sao chép thuật pháp gì cho cậu?"
Karen giang tay, đầu ngón tay uốn lượn nhẹ nhàng giãn ra: "Rubic trận pháp của
nhà Guman, đã từng thấy Deron và Eisen từng sử dụng, cảm thấy rất có ích, vừa
lúc thời gian tiếp đến tôi sẽ tập trung tinh thần để nghiên cứu trận pháp, không
thể để cho ông Hoven phí công chuẩn bị cho tôi được."
"Richard sẽ đưa cho cậu sao? Đây chính là bí thuật của nhà hắn, thậm chí là nền
tảng địa vị của nhà Guman tại Trật Tự Thần Giáo."
"Cậu ta sẽ cho, dù sao cái thuật pháp này có sự hạn chế bởi huyết mạch, cho
người ngoài thì người ngoài cũng không thể sử dụng được, không phải sao?"
"Giống như là Lưỡi Đao Ám Nguyệt sao?" Pall hỏi ngược lại.
"Có thể nói như vậy."
"Được rồi, Richard thật là một tên thiếu gia phá của." Dừng một chút, Pall lại
nói, "Nhưng phá của đúng lúc như vậy thì cũng may mắn đấy."
"Chuẩn bị giúp tôi một chút, tôi lập tức đi ngay."
"Biết rồi, biết rồi, đi nào con chó ngu!"
Quyển trục và thuốc được xếp gọn vào trong cặp công văn, Pieck gọi xe taxi
giúp Karen, xe tang trong nhà và chiếc Pens second-hand kia phải thêm một
khoảng thời gian nữa mới lái về đến đây.
Ngồi vào xe taxi đi đến cửa hàng bán đồ ngọt ở đầu đường kia thì cũng đã 9
giờ, Karen tìm một quán cà phê, đi vào đặt một phòng riêng, sau đó lấy ra một
tờ giấy thuật pháp, xếp thành một con Quạ đen truyền tin, để nó bay ra từ cửa
sổ.
Chỉ chốc lát, Richard cầm theo một con quạ đen đi vào trong quán cà phê rồi
bước vào phòng.
"Thời gian này thật quá khó khăn, Karen à."
Vừa vào đến thì Richard lại bắt đầu phàn nàn.
"Bây giờ mỗi ngày ở nhà tôi đều phải xem sách thuật pháp, đọc bút ký ghi chép
kinh nghiệm, ban đêm còn phải bị ông nội tôi tự mình kiểm tra, a a a, lúc còn đi
học thì tôi cũng chẳng phải cực khổ như vậy."
"Rất tốt, cậu có điều kiện như thế thì cố mà lợi dụng nó."
Richard móc hai cuốn bút ký từ trong túi ra, đẩy lên trước mặt Karen, nói: "Đây
là tài liệu mà nhà tôi chuẩn bị cho tôi, anh cầm xem một chút đi."
Karen đưa tay nhận lấy hai quyển bút ký này, nhẹ gật đầu, nói: "Cảm ơn."
Những thứ quý báu nhất của gia tộc lớn, không phải là sản nghiệp, mà là tri
thức và kinh nghiệm.
Chép lại hai quyển bút ký này cũng không nhanh như vậy được, Richard chắc là
đã sớm chuẩn bị cho mình.
"Hài, quan hệ giữa tôi và anh ra sao chứ, đừng nói mấy câu khách sáo này, về
sau có gì cần, tôi có thể làm được, cứ nói với tôi là được."
"Được rồi."
Karen lấy ra một cuốn quyển trục trống để xuống trước mặt Richard, còn để
thêm hai bình thuốc phục hồi tinh thần.
"Giúp tôi sao chép Rubik trận pháp của nhà cậu."
Richard: "…"