Chần chờ một hồi lâu, sau khi xác nhận Karen không phải là đang nói đùa.
Richard nghi ngờ nói: "Thật à?"
"Ừm, thật, nếu như cậu muốn từ chối một cách tế nhị thì có thể nói rằng cậu
không học được."
"Trình độ nắm giữ của tôi khá thấp, nhưng cũng xem như đã học xong."
"Vậy thì sao chép đi."
"Thế nhưng là, anh lấy được Rubic Thuật Khóa cũng không học được, cần dùng
huyết mạch để dẫn dắt khởi động, nếu anh muốn xem xét nghiên cứu mà nói thì
cũng không có vấn đề, nhưng đừng truyền ra bên ngoài, tôi sợ có người cố ý
nghiên cứu phương pháp nhằm vào nó."
"Tôi sẽ tự mình xem thôi, sẽ không để lộ ngoài."
"Được rồi."
Richard đáp ứng, đưa bàn tay đặt ở trên quyển trục, bắt đầu tiến hành sao chép.
Karen thì lấy quyển « Sơn trang Rogart » tối qua chưa đọc xong ra từ cặp công
văn để đọc tiếp, anh biết thời gian này chắc chắn sẽ không ngắn.
Quyển sách này rất dày, nhân vật chính là một vị phú ông, nội dung nửa phần
đầu là kể về cuộc sống của hắn ta trong sơn trang, vừa mới đọc thì có cảm giác
như là một cuốn tự truyện.
Theo lý thuyết, cách viết này rất dễ gây ra cảm giác buồn chán vô vị cho độc
giả, huống chi còn dày như thế này, tác giả cũng biết rõ điểm này, cho nên tại ở
nửa phần đầu đã chèn thêm rất nhiều yếu tố tình cảm từ nhỏ đến lớn của ông ta.
Ví như lúc còn nhỏ nhìn trộm quan hệ không đứng đắn giữa cha và bà ngoại
mình;
Sau khi lớn lên một chút thì là chuyện xưa giữa hắn ta và dì của mình;
Sau khi kết hôn, lại miêu tả việc ngoại tình của hắn ta, cùng với hầu gái trong
nhà, cùng với vợ của người khác vân vân.
Nửa phần đầu quyển sách, tràn ngập loại nội dung này.
Nhưng sau khi đến phần sau quyển sách, không khí bỗng thay đổi đột ngột, mỗi
một người mà hắn ta từng tiếp xúc trong nửa phần đầu, đều biến thành một thân
phận khác, sự ra đời, thân thế của hắn, lúc hắn trưởng thành và tương lai của
hắn, đều thành một loạt âm mưu và sự sắp xếp sẵn.
Karen cảm thấy tác giả hẳn là người trong giới giáo hội, bên trong có rất nhiều
yếu tố kinh dị có hình bóng của thực tế, nhưng địa vị của tác giả cũng không
cao, hoặc có thể nói là rất thấp, điều này có thể thấy được từ trong nội dung do
tác giả tự tưởng tượng ra dưới góc nhìn của bản thân mình.
Rất có thể là thần bộc của Thần giáo nào đó, sau khi làm xong công việc thường
ngày thì viết tiểu thuyết.
Có điều không có cách nào phủ nhận đó là, quyển sách này mặc dù có đủ loại
khuyết điểm, nhưng những khúc nhạc dạo mở đầu và sự sắp xếp trong cả quyển
sách, quả thật làm cho người đọc thỏa mãn, nếu tập trung tinh thần mà đọc thì
có một loại cảm giác rung động.
Giai đoạn đầu mỗi sự việc và nhân vật đều sử dụng góc nhìn với các yếu tố màu
hồng để hấp dẫn độc giả, ở phía sau thì đều có thể giải thích ra một hàm ý khác.
Không để ý đến thời gian, mặt trời đi đã đi qua nửa bầu trời bên kia, xế chiều.
Cuối cùng Karen cũng đọc hết quyển sách này, kết cục là, nhân vật chính điên
rồi.
"Phù phù!"
Richard cúi đầu xuống mặt bàn, sau đó ung dung ngẩng đầu, hai bình thuốc hồi
phục tinh thần đã bị cậu ta uống sạch, nhưng nhìn cậu ta bây giờ vẫn có vẻ vô
cùng mệt mỏi.
"Sao chép xong rồi, Karen."
"Vất vả cho cậu."
Karen cẩn thận cất kỹ quyển trục lại, hỏi: "Cần tôi đưa cậu về giường nhà cậu
để nghỉ ngơi không?"
"Dứt khoát như vậy à?"
"Nhưng bây giờ cho dù tôi có muốn dẫn cậu đến cửa hàng điểm tâm thì cậu
cũng chả còn sức để mà ăn điểm tâm."
"Cũng đúng, lỡ như lúc tôi cởi hết quần áo ra đợi phục vụ mà tôi lại ngủ thiếp
đi, vậy cũng hơi thiếu tôn trọng người ta."
Karen đứng dậy, đỡ Richard đứng lên, sau khi rời khỏi quán cà phê, trên đường
tiễn cậu ta về nhà, cách một khoảng rất xa, có thể trông thấy bóng dáng một
người phụ nữ mặc váy hoa màu vàng đang ngồi cạnh cửa sổ, chắc là bà nội của
Richard đang ngồi ở đó uống trà.
"Bà nội tôi ở nhà." Richard hỏi, "Anh có muốn vào ngồi chơi một chút không?"
"Không được, lần sau đi."
"Được rồi."
"Vất vả cho cậu rồi, Richard."
"Khách khí làm cái gì, việc anh em nên làm."
Richard đẩy ra cổng trước sân bước vào, sau đó lấy chìa khoá ra, mở cửa chính
ra.
Karen quay người, chuẩn bị đi ra ngoài đường lớn để thuê xe về nhà nghiêng
cứu Rubik Thuật Khóa, nhưng ở phía trước, đã nhìn thấy một bà lão mặc váy
hoa màu vàng cầm trong tay một cái giỏ rau trống không đang đi về phía này.
Karen: "Cái này "
Phu nhân Đường Lệ vui mừng nói: "Ôi, đây không phải là Karen sao, bà vừa ra
ngoài mua thức ăn về đây, cháu đến đây chơi à, tới tới tới, vào nhà ngồi, vào
nhà ngồi."
Bà lão đưa tay bắt lấy cánh tay Karen, có chút cảm giác giống như đang cưỡng
ép muốn dắt Karen vào nhà.
"Phu nhân, buổi chiều cháu còn có..."
"Ai, tuổi của ta cũng đã cao, người thân ai cũng đều bận bịu, trong khoảng thời
gian này cũng không có mấy ai để thổ lộ tâm trạng, may mắn có cháu đấy, ta và
cháu cùng nói chuyện, cháu cũng biết nấu cơm, thật là tốt, ta vốn cũng không
biết mình còn sống được bao nhiêu ngày đâu."
Được rồi, Karen tin tưởng phu nhân Đường Lệ chắc chắn đã biết mình là ai,
đồng thời, bà ấy tựa như cũng biết mình đã biết.
Ngoại trừ không phá vỡ cái lớp che cuối cùng, việc này cũng đã gần như là lời
khẩn cầu của bà ngoại.
"Được rồi, thưa phu nhân."
Karen chỉ có thể đáp ứng.
Sau khi vào nhà, phu nhân Đường Lệ đưa tay giữ Karen lại, nói: "Ta đi vào nhà
bếp chuẩn bị bữa tối, dựa theo phương pháp hôm trước mà cháu làm, sau đó
cháu nếm thử rồi cho ta ý kiến nhé."
"Được rồi, phu nhân."
"Richard chắc là đang ở lầu hai, cháu đi tìm nó nói chuyện đi, tính tình đứa bé
kia có chút lông bông, hy vọng nó học tập cháu nhiều một chút."
"Được rồi, phu nhân."
Karen đi đến lầu hai, đẩy cửa phòng ra Richard, trông thấy Richard đang nằm ở
trên giường