Karen ngủ một giấc suốt hai ngày.
Dung lượng của bể chứa rất lớn, theo lẽ đó, sau khi cạn nước nếu muốn chứa
đầy lại một lần nữa, cũng cần tốn rất nhiều thời gian, may là Pall có cho Karen
uống dung dịch dinh dưỡng giữa chừng, cho nên lúc tỉnh lại, cảm giác đói bụng
mặc dù rất dữ dội, nhưng cũng không tới mức độ quá nghiêm trọng.
"Hô..."
Thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, Karen đưa tay vuốt vuốt tóc của mình, bầu trời
bên ngoài tối đen, nhìn đồng hồ một chút, bây giờ là bốn giờ rạng sáng.
"Cậu tỉnh rồi."
Pall bò lên trên giường, ngồi lên tấm chăn trên người Karen, nhìn kỹ anh, hỏi:
"Có cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào không?"
Karen lắc đầu.
"Chăm chỉ tiến bộ là việc tốt, nhưng lần sau lúc học tập, không cần liều mạng
như vậy, có điều tôi cũng biết nói lời này cũng tương đương với không nói gì,
bởi vì tôi cũng trải qua loại cảm giác chỉ cần hơi cố gắng thêm một chút thì sẽ
tăng cấp kia.
Dù gì thì thiên phú thật sự có thể nói ra bằng cách dùng câu trần thuật: Cố gắng
thì có thể có tiến bộ."
"Tôi đã biết, lần này là bởi vì quá nhập tâm, tôi ngủ bao lâu rồi?"
"Hai ngày."
"Cuộc tuyển chọn..."
"Yên tâm, lúc hừng đông nếu cậu không tỉnh thì tôi sẽ đánh thức cậu, bởi vì
buổi tuyển chọn bắt đầu vào sáng hôm nay, a, đúng rồi, tối hôm qua đồng đội
Fanny của cậu còn thông báo, bọn họ sẽ lái xe đến để đưa cậu đi tham gia."
"Đưa tôi đi tham gia sao?"
"Đúng vậy, đồng đội của cậu có vẻ rất nhiệt tình."
"Đúng thế."
Karen xuống giường, đi vào phòng tắm tắm một cái, rửa mặt xong, đi đến nhà
bếp, nấu cho mình một bát mì sợi lớn.
Sau khi ăn xong, lại ngồi một chút, lúc trời đã sáng, mới cảm giác được cơ thể
của mình đã được điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất.
Thời gian còn sớm, Karen đi vào phòng sách ngồi xuống, trông thấy trên bàn có
đặt quyển sách « Sơn trang Rogart » mà mình đã đọc xong vài ngày trước.
Mở bàn tay ra, một khối rubic xuất hiện, nhưng lập tức lại phất phất tay, ngắt
quãng thuật pháp.
Pall đi vào thư phòng, nhảy đến trên lưng ghế Karen, nhô móng vuốt ra, bắt đầu
xoa bóp bả vai cho Karen.
Mặc dù không đủ lực, nhưng có tấm lòng, dù gì thì đây chính là sự phục vụ của
đại tiểu thư Pall.
"Không cần quá hồi hộp, cứ phát huy như bình thường, cậu không có vấn đề
gì."
"Cô là đang dỗ dành tôi hay là đến để trêu chọc tôi?"
"Đều có đi, tôi cũng cảm thấy không có khả năng cậu không vượt qua được, trừ
phi tất cả vị trí đều đã được chọn lựa trước."
Lúc này, Alfred đẩy cửa ra bước vào, cầm quần áo trong tay.
"Alfred, đổi giúp tôi một bộ thần bào rộng một chút."
Cốc tùng
"Được rồi, thiếu gia."
Một lần nữa Alfred cầm ra bộ thần bào rộng nhất, trước đây Karen đến cửa
hàng phiếu điểm mua thần bào còn phải tính toán so sánh giá cả tỉ mỉ, bây giờ
điều kiện tốt, số lượng thần bào dự trữ trong nhà cũng vì thế dần dần nhiều hơn.
Sau khi mặc thần bào vào, Karen thử sử dụng khối rubik bên trong một ống tay
áo, bởi vì nó không có tính công kích mà chỉ giúp người sử dụng tính toán kết
quả, cho nên che đậy đơn giản là được rồi.
Dù gì thì trong lúc tuyển chọn trên hiện trường hoàn toàn không có khả năng im
ắng như thế, nhiều người như vậy, đều là thần quan trẻ tuổi, dùng phương pháp
của mình để đối phó với đề thi, cho nên một chút xíu chấn động thuật pháp
truyền ra ngoài thì căn bản cũng sẽ không làm cho người khác nghi ngờ.
"Thiếu gia, trong cái túi xách này là sô cô la, bánh bích quy, nước và một chút
thuốc, còn có giấy chứng nhận của ngài cũng có trong đây."
"Thuốc hồi phục có lẽ sẽ không được phép mang vào."
"Vậy hãy để cho đám người tiểu thư Fanny cầm vào, thuộc hạ lo lắng thiếu gia
lúc đi ra khỏi trường thi có thể sẽ cần."
Fanny cùng với Peia đến đưa đi thi, Alfred tự nhiên cũng cũng không cần phải
đi.
"Ừm, tốt."
Pieck vào thông báo, xe của Fanny và Peia đã đến.
Karen xách theo túi xách ra ngoài, hôm nay hai cô gái lái một chiếc xe đón
khách quý đến, giống như đúc với kiểu dáng của chiếc xe trong nhiệm vụ hộ
tống Derius, Karen nhớ kỹ đội trưởng đã từng nói muốn lắp ráp ra một chiếc xe
giống thế như đúc.
"Xe của đội trưởng à?" Ngồi vào phía sau xe, Karen hỏi.
"Đúng, đội trưởng tiêu hết cả vốn liếng để lắp ráp nó đấy."
"Như thế thì về sau sẽ dễ dàng hơn." Karen nói.
Peia quay đầu, nhìn về phía Karen, hỏi: "Karen, cậu có thấy hồi hộp không?"
"Không hồi hộp."
"Không có việc gì, nếu như cậu thấy hồi hộp thì có thể nói ra, mặt khác, tôi
nghe nói trước lúc kiểm tra nếu thấy hồi hộp thì nên làm chuyện kia, sau khi
giải tỏa ra ngoài, thì có thể giảm bớt cảm giác hồi hộp."
"Chuyện gì?"
Karen vừa ngủ hai ngày tạm thời còn chưa bắt kịp nhịp điệu của câu chuyện.
Peia liếm môi một cái.
"Không được, không cần, tôi vốn cũng không thấy hồi hộp, nếu bây giờ lại còn
giải tỏa thêm thì đến lúc đó vào trường thi, chỉ sợ cả người đều lạnh đến nỗi bài
thi chả ra làm sao cả."
"Ha ha ha." Peia vừa cười vừa nổ máy xe.
Xe không có trực tiếp lái đến cao ốc giáo vụ, mà là đi tới cửa nhà Guman.
Ngồi ở trong xe, Karen trông thấy Richard đang cõng một cái ba lô từ bên trong
đi tới, trên mặt còn mang theo một chút máu bầm, nhưng có thể tự mình vác ba
lô đi ra ngoài, xem ra Eisen rất biết rõ về tiến độ và hiệu quả chữa lành của con
côn trùng màu trắng kia
Vừa được đánh con trai, lại chữa khỏi bệnh tình, lại không trì hoãn việc quan
trọng, một công ba chuyện.
Richard đi ra khỏi cửa thì có vẻ trang trọng đình đám hơn nhiều, ông Deron,
phu nhân Đường Lệ, Kaixi, Eisen, cùng với cô dượng và em họ đều ra tiễn.
Richard vừa đi về phía xe, vừa quay đầu về chào tạm biệt mọi người, đợi đến
khi đã ngồi vào trong xe, đóng cửa xe lại, Richard mới thở một hơi dài nhẹ
nhõm.
"Karen, tôi vẫn cảm thấy tuổi tôi vẫn còn nhỏ mà đã phải trọng trách nặng nề
của đời người."
"Nói quá."
"Ai, tôi biết ông nội tôi luôn đặt kỳ vọng rất lớn vào trên người tôi, anh thì nhẹ
nhõm hơn nhiều rồi, a không, thật ngại quá, thật có lỗi, tôi nói sai."
Richard nhớ Karen đã từng nói qua, anh là cô nhi.
"Không có việc gì."
Karen vỗ vỗ bờ vai của Richard, ông nội của cậu chỉ là để cậu giữ gìn địa vị của
nhà Guman, ông nội của tôi lại kỳ vọng tôi..