Số 13 Phố Mink

Chương 1021

"Cậu cho rằng là cả khu vực này đều thống nhất với nhau sao, không, con mắt

của nó sẽ bắt đầu quét qua khu vực kiểm tra, trận pháp Seamus không cần cậu

phải sử dụng Rubik Thuật Khóa, tôi tin tưởng rất nhiều thí sinh ở đây đều có thể

nhìn ra.

Cho nên, đợi đến lúc cậu cho rằng nó sẽ giảm cường độ xuống sau khi vượt qua

giai đoạn khốc liệt nhất, thì nó có thể đem con mắt quét qua khu vực của cậu

nhiều lần, để cho mọi sự chuẩn bị tâm lý trước đó của cậu đều sụp đỡ và khiến

cậu nghi ngờ bản thân mình."

"Mẹ nó!" Richard mắng một tiếng, "Còn có thể chơi như vậy sao?"

"Quy tắc cuộc thi là vì chọn ra năm người ở lại cuối cùng, trên quy tắc này,

không có những hạn chế khác, cậu nhìn bên kia, có ba cái rương đá, bên trong

chắc chẳn là chứa Thánh Khí hệ Tinh Thần, là để dùng tăng cường biên độ khi

cuộc tuyển chọn bước vào giai đoạn giằng co."

"Karen... Có chuyện tôi cần muốn nói với anh."

"Ừm?"

"Cho dù lúc kiểm tra, anh có thể cảm ứng được tôi, che chở tôi, nếu như anh

cảm thấy tôi ảnh hưởng đến anh, thấy có áp lực, anh hãy lập tức đá văng tôi ra,

tuyệt đối không nên do dự và cảm thấy ngại ngùng gì.

Cho dù tôi không thể vượt qua cuộc tuyển chọn, nhiều lắm là khi trở về lại bị

cha tôi đánh một trận, nhưng dù sao thì tôi cũng là họ Guman, tài nguyên trong

tương lai cũng không thiếu, anh cần dựa vào lần này đề nâng cao địa vị và đãi

ngộ vì thế anh phải cố gắng lên."

"Tôi biết, cậu không đáng để tôi từ bỏ tiền đồ của mình."

"Mẹ nó, tôi cảm thấy lời tôi nói rất cảm động nhưng anh vào lúc này lại phá hủy

bầu không khí xúc động tôi vừa tạo ra."

"Cứ yên tâm là được, không có vấn đề gì lớn."

Mặc dù quy mô và trình độ ưu tú của thí sinh trong lần này cũng làm cho Karen

cảm thấy thật bất ngờ, nhưng cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng đến anh.

Karen đương nhiên là người đứng đầu nhất trên đỉnh kim tự tháp về phương

diện linh hồn ở độ tuổi này, về phần vị trí trung tâm của Kim Tự Tháp rốt cuộc

có kích thước lớn bao nhiêu thì cũng không có gì liên quan đến anh.

Lúc này, Karen trông thấy một vị Chủ Giáo đi tới từ phía dưới, quan giám khảo

và thí sinh gần đó đều cung kính hành lễ với ông ta.

Chủ giáo Bern?

Cha của thần tử Derius Pamirez giáo. Ông ta phụ trách cuộc tuyển chọn lần này

của đại khu thành phố York sao?

Karen cùng với Richard cũng đứng người lên, hành lễ với Chủ giáo Bern.

Chủ giáo Bern ngừng bước chân lại, cố ý cúi đầu xuống, nhìn về phía Karen:

"Ta nhớ được ngươi."

"Ngài Chủ giáo."

"Derius đã từng nói, ngươi là một người thú vị."

"Làm phiền ngài thần tử đã nhắc đến tôi."

"Cố gắng phát huy cho tốt."

"Đa tạ ngài."

Chủ giáo Bern tiếp tục bước lên trên.

Không bao lâu, âm thanh phía trên truyền đến: "Mời thí sính bước vào trong

vòng của mình..."

Sau đó, bắt đầu thông báo các điều cần biết.

"Hô..."

Richard bắt đầu hít thở thật sâu, tạm biệt Karen rồi bước đến vị trí của mình.

Karen thì đi đến bên cạnh đài phun nước trong quảng trường rửa tay một cái,

sau đó từ từ tìm tới vị trí của mình, số 13.

Đứng trong vòng tròn của mình, Karen kinh ngạc phát hiện, Leon và Laure thế

mà đứng chung một chỗ ở hàng phía trước mình, không, là cả đám người trong

nhóm bọn họ, thế mà hầu như đứng thành một hàng.

Quan hệ mạnh à!

Bên tay trái Karen, là cô gái cao ráo lúc trước làm người hướng dẫn cho nhóm

nữ kia đi tham quan, phát giác được Karen nhìn về phía mình, cô cũng quay đầu

mỉm cười đáp lại Karen, nói:

"Tôi tên là Ashley, còn anh thì sao?"

"Karen."

"Cố lên, Karen!" Ashley giơ nắm đấm lên cổ vũ Karen.

"Được rồi." Karen gật đầu lại với cô.

"Anh cũng phải ủng hộ cho tôi."

"A, được rồi." Karen cũng học theo bộ dáng của cô mà giơ nắm đấm lên, "Cố

lên, Ashley."

"Ừm ừm!"

Đứng bên phải Karen đó là một người thanh niên trạc tuổi anh, khuôn mặt hắn

ta lạnh lùng, đứng ở nơi đó giống như là đang trong tư thế hành quân, loại khí

chất của quân nhân kia, thật sự là quá mức rõ ràng, hắn ta là người của Kỵ Sĩ

Đoàn.

Nhưng mà hắn cũng không có ý muốn chào hỏi với người "Ngồi cùng bàn".

Karen lại quay đầu nhìn về phía sau, hai bên đằng sau đó là một thiếu niên ngồi

ở chỗ đó đang chơi với cục đá, một cô bé khác thì nghiêng người về trước, vậy

mà đang ngáy.

Thấy được cô ta, Karen không khỏi nghĩ đến Eunice, chả nhẽ cô ta cũng đang

tiêu hóa năng lượng huyết mạch sao?

Còn đứng ngay sau lưng Karen thì là người thanh niên tự chơi kéo búa bao với

bản thân, trông thấy Karen nhìn về phía mình, hắn cười hỏi:

"Muốn chơi với chúng tôi không?"

Karen mỉm cười đáp lại: "Không quấy rầy các người, các người cứ tiếp tục."

Tên này, có lẽ nên giới thiệu cho đội trưởng làm quen.

Lúc này, bóng người của Chủ giáo Bern xuất hiện trên vị trí đỉnh đầu của bức

tượng Compasini, ông ta đúng là quan chủ khảo đại khu lần này.

Hai tay của Chủ giáo Bern đặt trước ngực, trầm giọng nói: "Ca ngợi Thần Trật

Tự!"

Tất cả thí sinh phía dưới tập thể đáp lại:

"Ca ngợi Thần Trật Tự!"

Chủ giáo Bern mở miệng nói: "Ta tuyên bố, kiểm tra của đại khu chúng ta,

chính thức bắt đầu."

Vừa dứt lời,

Hai con ngươi của bức tượng khổng lồ Huyễn Thú Compasini ở dưới chân của

Chủ giáo Bern lóe lên ánh sáng đỏ,

Đồng thời,

Trời tối đi.

Không gian bốn phía xung quanh, đều hóa thành màu đen, một giây trước vẫn

còn ở trường thi, một giây sau, đã bị ngăn cách khỏi toàn bộ thế giới.

Không,

Có một khu vực không phải hóa thành màu đen, nơi đó có một người đang quỳ,

không sai, là quỳ, giống như là đang tiến hành cầu nguyện.

Cái người kia quay đầu lại, nhìn về phía bên này, vừa kinh ngạc và vui mừng

nói: "Karen, nhanh vậy mà anh đã tìm được tôi rồi sao?"

Rõ ràng là do cậu ta hồi hộp đến nỗi biến thành một con chim cút, dẫn đến

huyết mạch Alte lúc vừa mới bắt đầu kiểm tra thì đã phát ra hiệu quả, cảm ứng

được mình.

Karen bất đắc dĩ, vẫy vẫy tay về phía cậu ta,

Richard lập tức đứng dậy chạy về phía của Karen, vừa chạy còn vừa phất tay

hô:

"Karen, tôi tới rồi!"

Chờ đến khi Richard chạy đến phía sau người Karen, hơi nghi ngờ một chút mà

nhìn khu vực tối như mực xung quanh anh, nghi ngờ nói: "Sao bây giờ lại yên

tĩnh như vậy?"

"Bởi vì còn không thật sự bắt đầu, trận pháp tăng cường Sheamus còn chưa

hoàn thành việc khởi động."

"A, như vậy thì đợi chút nữa cần tôi phải làm cái gì?"

"Ngồi."

"Còn có gì không?"

"Đừng nhúc nhích."

"Hết rồi à?"

"Còn nữa."

"Ừm, còn có cái gì muốn tôi làm?"

"Ngậm miệng lại."
Bình Luận (0)
Comment