Số 13 Phố Mink

Chương 1022

"Hô... Hô... Hô..."

Tiếng hít thở nặng nề truyền đến tai, giống như là cái mũi to tướng của con

huyễn thú Compasini kia đang ở ngay trước người, ở phía sau, trên đỉnh đầu,

trong bóng tối, nó tồn tại trong vô hình, nhưng lại đang đánh giá ngươi một các

cẩn thận.

Mang đến cho người ta một cảm giác bất an đến run rẩy, tựa như là chỉ cần

bước thêm nửa bước nữa chính là vách núi ở bên cạnh, rơi xuống, sẽ trực tiếp

rơi thẳng vào cái miệng to lớn như cái chậu máu của huyễn thú.

Karen khoanh tay, yên lặng chờ đợi.

Richard ngồi dưới đất, cơ thể bắt đầu run lên nhè nhẹ, nhưng nhìn thấy Karen,

cậu ta bắt đầu bình tĩnh lại.

Thật ra, nếu để cho Richard một mình tham gia cuộc tuyển chọn này, cậu ta sẽ

bình tĩnh hơn rất nhiều so với lúc này, bởi vì khi đó cậu biết chỉ có thể dựa vào

bản thân mình, nhưng bây giờ có Karen làm chỗ dựa, tâm trạng của cậu ta

ngược lại sẽ dễ dàng chập chờn hơn.

"Rống!"

Lúc này,

Một tiếng thét dài bỗng nhiên phát ra, linh hồn của con người bên trong luồng

sóng âm này tựa nhự một con thuyền nhỏ có thể lật úp bất cứ lúc nào.

Bên người Karen hiện lên một luồng ánh sáng màu đen, bao trùm lên cả

Richard, ngăn cách ảnh hưởng của tiếng thét này.

Âm thanh dần dần biến mất.

Richard ngẩng đầu, sờ lên chóp mũi của mình.

Trời mưa sao?

Không,

Tựa như là tuyết rơi.

Karen cũng đã nhận ra, nhiệt độ chung quanh giống như đang có sự thay đổi.

Bên trong huyễn cảnh có thể thay đổi nhiệt độ sao?

Điều này có thể thực hiện, nhưng hiệu quả cũng không lớn, bởi vì tất cả mọi

người tham gia cuộc tuyển chọn, đều có một cơ sở tố chất ưu tú, bọn họ rõ ràng,

tất cả mọi thứ bên trong huyễn cảnh, đều là giả, bọn họ càng hiểu một điều là

bản thân mình không có khả năng chết cóng, cũng sẽ không bị chết nóng.

Nếu như chỉ đơn giản là tra tấn bởi nhiệt độ, phần lớn những người có ý chí

kiên định, đều có thể chịu đựng được...

Sẽ chỉ đơn giản như vậy sao?

...

Phía trên bức tượng của Huyễn thú Compasini, ánh mắt của Chủ giáo Bern đảo

qua 198 người tham dự tuyển chọn đang đứng bên trong vòng sáng phía dưới.

Ánh mắt của bức tượng dưới chân ông ta, bắn về phía không trung, sau đó hóa

thành một màn ánh sáng, chiếu rọi cả khu vực.

Rương đá đặt bên cạnh đã hoàn toàn mở ra, mấy món Thánh khí hệ Tinh Thần

bên trong cũng đã bắt đầu xoay quanh hiện trường thi, tăng cường sức mạnh

cho trận pháp.

Bên ngoài, một nhóm thần quan hệ trận pháp được điều tới từ đại khu khác đều

đang trông chừng tình huống của trận pháp, lại có thêm tám mươi vị quan giám

khảo ánh mắt một khắc càng không ngừng liếc nhìn khung cảnh toàn trường,

nhìn chằm chằm tất cả động tĩnh ở nơi này.

Chủ giáo Bern ngồi xuống,

Mở miệng nói:

"Tuyển chọn..."

...

Màu đen, không ngừng rút dần đi.

Trong trường thi tất cả mọi người dần có thể bị "Trông thấy", tất cả mọi người

dựa theo vị trí sắp xếp trước kia, xuất hiện ở vị trí của mình.

Một màn này để Richard cảm thấy xấu hổ vô cùng, bởi vì cậu ta ngồi ở trước

người Karen, có chút giống với khi tắt đèn định làm chuyện xấu xa nhưng sau

đó bỗng nhiên đèn lại mở.

Nhưng rất nhanh, Richard cũng không cần lo lắng, cùng với một cơn gió tuyết

thổi ngang qua, rất nhiều người phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó ngã sấp

xuống, lăn lộn, xê dịch, trườn người, cả đội hình trong nháy mắt bị đánh tan.

Richard thả lỏng lỏng.

Sau đó, cậu ta bị gió tuyết thổi đến mức cả người lăn về phía sau, lại bị Karen

đưa tay xách người lại.

Mượn nhớ điểm tựa này này, Richard ổn định cơ thể của mình một lần nữa, cậu

ta muốn đứng lên giống như Karen, lại phát hiện mình vốn cũng không làm

được, cơn gió này, giống như càng trên cao, sức gió càng lớn, cậu ta chỉ có thể

nằm sấp tứ chi chạm đất mà thôi.

Có điều, nhìn ra bốn phía xung quanh, Richard phát hiện số người bây giờ có

thể bảo trì tư thế đứng không đến ba mươi, nói cách khác phần lớn người cũng

đều giống như mình bây giờ chỉ có thể nằm sấp xuống, nhờ vậy, Richard có thể

yên tâm thoải mái hơn.

Phía trước, xuất hiện một ngọn núi tuyết cao ngất, tất cả mọi người bây giờ thật

ra đều đang ở trên con đường lên núi.

Cảnh vật nơi này, để cho Karen có một cảm giác quen thuộc khó hiểu, giống

như mình đã trải qua ở nơi nào rồi.

Đúng lúc này, âm thanh của Chủ giáo Berna vang lên: "Quy tắc tuyển chọn,

trong khoảng thời gian quy định, năm người leo lên đến vị trí cao nhất trên núi,

nhận được vị trí đề cử của đại khu."

Sau đó, cũng không có gì thêm.

Trình bày quy tắc một cách rất giản lược, bởi vì phương thức tuyển chọn cực kì

đơn giản.

Quy định thời gian là nhiều hay ít đều không biết, bởi vì ngươi chỉ cần không

tiếc tất cả mọi giá để đi lên hoặc là bò lên, để mình có thể giữ vững vị trí thứ 5,

hoặc là trên điều kiện những kẻ khác không thể tiếp tục kiên trì, ngươi không

lựa chọn từ bỏ, tiếp tục bò lên trước, có thể vượt qua bọn họ tiến vào vị trí thứ

năm cũng là có thể.

Karen lập tức đã phân tích ra hàm ý bên trong quy tắc sơ lược, bởi vì anh cũng

phát hiện, những người bây giờ có thể duy trì tư thế đứng, tính cả mình, cũng

chỉ gần ba mươi người.

Điều này có nghĩa rằng ba mươi người này có lực lượng linh hồn tương đối

hùng hậu, có thể chống cự áp lực linh hồn mà cơn gió tuyết này mang lại.

Nhưng có ít người lực lượng linh hồn bởi vì các nguyên nhân bẩm sinh hoặc là

do trong cuộc sống, không có cách nào hoặc là tạm thời không thể nào đạt được

loại cường độ này, cũng không phải là không có cơ hội thắng.

Chỉ cần ngươi có thể kiên trì, bò lên, từ từ bò lên, coi như chậm một chút, đợi

đến khi người trước mặt không còn kiên trì được, ngươi bò qua mặt hắn lên cao

hơn, ngươi sẽ có thể thay thế hắn.

Trong vòng khoảng thời gian quy định, thời gian này, có thể định nghĩa là tự do
Bình Luận (0)
Comment