Số 13 Phố Mink

Chương 1035

Ài.

Karen bất đắc dĩ,

Chỉ có thể triệu hồi Xiềng Xích Trật Tự ra, khóa hai chân của Hiddink lại.

Hiddink muốn đến bắt Karen, nhưng lại phát hiện mình đứng yên động đậy

không được, sau đó, trong nháy mắt trên mặt hắn chảy ra mồ hôi lạnh, tựa như

là đã nhận ra thân phận của Karen, không còn dám giãy dụa.

"Không cần trả nữa, ngài cứ cầm đồ đi đi, cầm đi."

"Đợi chút nữa sẽ đem phiếu điểm đưa tới cho ngươi, sẽ không lừa ngươi."

Đây là đội trưởng giao dịch với người ta, Karen sẽ không đi lừa số phiếu điểm

này, mặc dù anh cũng vô cùng rõ ràng, 5000 phiếu trật tự này có lẽ sau này

muốn lấy lại từ chỗ của đội trưởng thì gần như không có khả năng.

Karen quay người, đi ra khỏi phòng kịch, sau khi ngồi vào trong xe, nói với

Pieck: "Sau khi trở về hỏi Alfred lấy 5000 phiếu điểm, rồi đưa đến cho một

người tên Hiddink ở bên trong."

"Tôi nhớ rõ rồi thưa ông chủ." Pieck vừa gật đầu vừa nổ máy xe.

Karen cũng không khách khí với đội trưởng, mở hộp sắt ra, bên trong có chứa

một cái mặt dây chuyền, có điều mặt dây chuyền tựa như có thể đẩy ra.

Từng có kinh nghiệm trước đây không cẩn thận mà bẻ gãy "chiếc nhẫn của tiểu

đội Đòn Roi Kỷ Luật”, Karen đặt mặt dây chuyền trong tay kiểm tra một hồi,

xác nhận chất liệu không phải làm bằng nhựa plastic.

Thuận theo vị trí khe hở ở mặt cạnh, đầu ngón tay dùng lực, đẩy mặt dây

chuyền ra, bên trong là một chiếc răng.

Karen cầm chiếc răng lên, đặt ở trước mặt, chiếc răng này, nhìn thế nào cũng

đều cảm thấy bình thường không có gì lạ.

Con mắt đóng lại, lại mở ra, hai con ngươi Karen trong nháy mắt đỏ lên, Con

Mắt Ám Nguyệt hiện ra.

Pieck đang lái xe chỉ cảm thấy mình trái tim run lên, hít sâu một hơi, ổn định

tâm thần lại.

Karen nhắm mắt lại, lúc lại mở ra, Con Mắt Ám Nguyệt biến mất.

Được rồi, trước mắt đến xem thì Con Mắt Ám Nguyệt Chi Nhãn tựa như chỉ có

hiệu quả điều khiển năng lượng Ám Nguyệt, không có hiệu quả quan sát gì

thêm.

Bỏ chiếc răng vào lại mặt dây chuyền, lại khép kín nắp hộp thép lại, Karen bẻ

bẻ cổ, nhìn về phía ngoài cửa sổ, trông thấy một đám người mặc trường bào

màu trắng đầu đội mũ cao nhọn đang giơ bó đuốc dạo phố.

Cảnh tượng này thật ra đã xuất hiện rất lâu, nhưng bây giờ, quy mô của bọn họ

đã càng lúc càng lớn.

Lúc lái xe ngang qua bọn họ, Karen cảm giác được cảm giác lạnh lẽo âm u, rõ

ràng, bọn họ đều chỉ là người bình thường.

Sau khi trở về Nhà Tang Lễ, Pieck ngay lập tức đi lấy phiếu điểm, Karen thì

cầm hộp sắt đi vào phòng sách.

Mới vừa ngồi xuống sau bàn đọc sách, trong thư phòng xuất hiện một tia sáng

trắng, bóng dáng của ông lão chủ nhà cũ kia xuất hiện.

Trông thấy ông ta hiện ra, Karen vừa rót nước cho mình vừa cười nói: "Đã rất

lâu rồi ông không xuất hiện."

Lão giả đáp lại nói: "Lần trước lúc đầu muốn đi ra, nhưng có một người đứng ở

phía sau ngài, nên ta không dám ra."

"Ai?"

"Chính là vị kia, hệ thống tín ngưỡng của gia tộc ngài."

"A, tôi đã biết."

"Còn có một nguyên nhân là, ta cảm thấy mình đã không cách nào truyền giáo

cho ngài mà còn có khả năng sẽ bị ngài ảnh hưởng, mỗi lần sau khi ra ngoài,

đều phải tốn thời gian rất dài để chính mình bình tĩnh lại."

"Ha ha, đúng, vật này, ông có biết nó sao?"

Karen mở hộp ra, lấy mặt dây chuyền, cầm chiếc răng kia lên, giơ cho ông lão

xem.

Đồ mà đội trưởng muốn, hoặc là có quan hệ với Dị Ma khát máu, hoặc là có

quan hệ với Ánh Sáng, nếu như có quan hệ với Trật Tự, thì đội trưởng cũng

không cần thiết phải để mình đi lấy hàng.

Ông lão cẩn thận nhìn xem, sau đó nói: "Đây là răng."

"Tôi biết nó không phải là đạn."

"Ngài có thể thử dùng năng lượng của mình để kích thích nó, đương nhiên, nếu

như nó chỉ là một món đồ kỷ niệm mà nói, rất có thể sẽ bởi vậy mà bị hư hao."

Karen lắc đầu, nói: "Chỉ là đơn giản có chút hiếu kì mà thôi, không cần thiết

phải cố gắng biết nó là cái gì."

"Thiếu gia."

Âm thanh của Alfred vang lên từ bên ngoài phòng sách.

"Vào đi."

Alfred đi đến, nói: "Thiếu gia, quả trứng kia đã đang tinh luyện dưới sự chỉ đạo

của Kevin, dự tính cần thời gian một ngày, chắc là kịp lúc ngài tham dự vòng

cuối của cuộc tuyển chọn."

"Cuộc tuyển chọn sẽ bắt đầu vào 8 giờ sáng ngày mốt, cho nên khoảng chừng 6

giờ tôi cần phải xuất hiện ở tầng dưới mặt đất của cao ốc giáo vụ."

"Vậy thì sẽ đủ thời gian."

"Nhưng anh còn phải cần cân nhắc một sự kiện, sau khi tôi chuyển hóa Trái Tim

Hải Thần kia, có thể dẫn đến tình trạng hôn mê hai ngày đêm giống lần trước

hay không."

"Thuộc hạ đã rõ, thuộc hạ ngay lập tức đi hỏi thăm Kevin có biện pháp tăng tốc

hay không, mặc kệ như thế nào, không thể ảnh hưởng đến vòng tuyển chọn cuối

cùng của thiếu gia."

"Ừm, tốt."

Lúc này, Alfred nhìn về phía chiếc răng kia trong tay của Karen.

"Anh có biết đây là gì không?" Karen hỏi.

"Thuộc hạ..." Alfred bước đến trước.

Karen đưa chiếc răng tới, Alfred hai tay cầm chiếc răng lên, sau đó, Ánh Mắt

Mị Ma khởi động, thế mà không phải là màu đỏ máu, mà là có một chút hồng

nhạt.

Nhớ trước đây khi Alfred vừa khởi động Ánh Mắt Mị Ma, là một màu đỏ như

máu, điều này cũng nói rõ, từ sau khi Alfred đi theo mình, cơ thể thay đổi,

không chỉ là không còn hơi thở của dị ma.

Cùng với lúc Ánh Mắt Mị Ma khởi động, chiếc răng kia trong lòng bàn tay của

Alfred giống như có cảm ứng, vậy mà bay lơ lửng lên.

Nhìn thấy một màn này, Karen không khỏi có chút hiểu ra, vì cái gì nhiều người

muốn con mắt của Alfred như vậy.

Chỉ đơn giản xem xét trên phương diện mục đích sử dụng, Ánh Mắt Mị Ma quả

thật thực dụng hơn Con Mắt Ám Nguyệt nhiều, Con Mắt Ám Nguyệt giống như

【 Lưỡi Đao Ám Nguyệt 】 vậy, muốn phối hợp phải có huyết thống mới có thể

sử dụng, giá trị ở một lĩnh vực thì không có gì sánh được, nhưng ở trong mắt

nhiều người, còn không bằng một miếng gân gà.

Đột nhiên, cơ thể Alfred run lên, trong nháy mắt hai con ngươi biến thành màu

đen, bàn tay co vào, siết chặt chiếc răng kia lại, từ trong cổ họng của Alfred,

phát ra một tiếng gầm nhẹ!

Trong chốc lát,

Toàn bộ phòng sách,

Không,

Nói cho đúng,

Là toàn bộ Nhà Tang Lễ, đen kịt một màu!

"Hô... Hô... Hô..."

Âm thanh của tiếng thở, từ trước người, từ bên cạnh, lại từ trên đỉnh đầu, gần

như truyền đến từ mọi nơi xung quanh, giống như là có một con hung thú, đang

bí mật quan sát mình trong đêm tối.

Loại cảm giác này, vô cùng quen thuộc.

Bởi vì lúc hôm qua, Karen cũng mới vừa trải qua.

Huyễn thú —— Compasini!
Bình Luận (0)
Comment