"Ồ?"
Pall lung lay đầu,
"Trời tối rồi sao, meo?"
"Gâu!"
Âm thanh của Kevin truyền đến, nhưng Pall nhưng không nhìn thấy nó.
"Ta biết là huyễn cảnh, nhưng đến cùng là ai làm? Karen không am hiểu huyễn
thuật a, trong nhà cũng chỉ có tên kia hiểu, a, không thể nào là yêu tinh radio
chứ?"
"Gâu!"
Cũng may những người khác trong Nhà Tang Lễ đều đã đi ngủ, cho nên ảnh
hưởng không lớn.
...
"Ba!"
Một tiếng vang giòn truyền đến, bóng tối tiêu tán, tất cả mọi thứ khôi phục bình
thường.
Karen ngồi ở phía sau bàn đọc sách, trông thấy Alfred đang quỳ sát xuống nền
gạch trong phòng, trong có dòng máu từ hai khóe mắt tràn ra.
Ông lão bên cạnh kinh ngạc nói: "Chỉ là dấu ấn Tinh Thần đều có thể ảnh
hưởng đến huyễn cảnh?"
Nói xong, lão già yên lặng lui lại, thân hình biến mất khỏi phòng sách này.
"Thật có lỗi... Thiếu gia, vừa nãy tôi bị nó khống chế."
Alfred mở mắt ra, bên trong đôi mắt che kín bởi vân máu, tràn đầy mệt mỏi.
Karen hỏi: "Đây là răng của Compasini?"
Có đôi khi cảm giác, càng đáng tin cậy so với thực tế.
Mặc dù trên quảng trường của cung điện Tiranus, có một pho tượng của huyễn
thú Compasini vô cùng nguy nga và khổng lồ, giống như là một con ác long
đang nằm ở đó, mà chiếc răng này, lại không có gì khác biệt nếu so sánh cùng
răng của người bình thường.
Nhưng... ngón tay của Thần Ánh Sáng còn có thể bị Pall giấu ở bên trong cái
đuôi, Tà Thần Ranedal từng giết chết Hải Thần hiện tại là một con chó.
Tất cả điều này làm cơ sở thì cho dù răng của Compasini có nhỏ như vậy, giống
như cũng rất dễ dàng có thể chấp nhận được.
"Có chuyện gì xảy ra, có chuyện gì xảy ra!"
Kevin đầu trọc trực tiếp phá tan cửa phòng sách chở Pall vọt vào.
Alfred mở bàn tay ra, để lộ ra chiếc răng bên trong.
Pall nhìn chằm chằm cái răng này, cẩn thận quan sát.
Kevin ngước cổ lên, cố gắng với tới muốn nhìn, nhưng bởi vì Pall ngồi trên
lưng, có chút khó khăn.
Pall nhảy xuống từ trên người Kevin, lúc này Kevin mới có thể nhìn vào tay của
Alfred, xem xét tỉ mỉ chiếc răng này.
"Con chó ngu, ngươi có biết nó không?"
"Gâu!"
"Ngươi và nó không quen?"
Lúc này, điện thoại trên bàn reo lên, Karen nhận điện thoại, đầu dây điện thoại
bên kia truyền đến âm thanh của đội trưởng.
"Alo, Karen, lấy được đồ chưa?"
"Ừm, lấy được rồi."
"Có cảm thấy tò mò hay không, ta vì sao lại để ngươi cố ý đi lấy một chiếc răng
rất bình thường?"
"Răng của Compasini, coi như chỉ là một vật kỷ niệm, cũng đáng để đi lấy."
"A, là con chó nhà cậu nói cho cậu biết à?"
Không, thật ra là radio nhà tôi.
"Đội trưởng, chiếc răng này, ngài lấy được từ đâu?"
"Trên chợ đen, người bán xem nó như răng của Dị Ma Khát Máu mà bán, tổng
cộng hai chiếc, một chiếc ta mua tại chỗ, chiếc thứ hai là ta đặt, hôm nay giao
hàng, nên bảo cậu đi lấy đấy.
Chợ đen chính là như vậy, thường xuyên sẽ có một ít thứ rất đáng giá, bị coi
như thứ không đáng tiền mà bán."
"Ngài thật sự đang ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ sao, đội trưởng?"
"Đúng, tuy nhiên cho dù không có nhiệm vụ này, ta cũng sẽ tìm cái cớ khác để
cho cậu đi lấy."
"Vì để không trả tiền hàng?"
"Đúng đấy, khục... Không phải."
"Vậy thì là gì?"
"Luôn luôn nghe ké bí mật của cậu, mà lại dạo gần đây còn không cho ta nghe
ké, cậu biết việc này mang đến áp lực lớn bao nhiêu cho ta sao?"
"Cho nên?"
"Cho nên, ta tìm được manh mối liên quan tới nơi chôn xương của huyễn thú
Compasini, đây chính là hung thu do tự tay Thần Trật Tự phong ấn, loại hung
thú cấp bậc này, mỗi một thứ trên người nó đều là bảo vật vô giá.
Cậu cảm thấy hứng thú không?"
Karen để ý đến, mặc dù Alfred vừa mới bị khống chế, nhưng đã tỉnh táo lại, vẫn
nhìn chằm chằm vào chiếc răng trên lòng bàn tay kia như cũ, cũng quên giao nó
lại cho mình, điều này không phù hợp với sự cẩn thận thường ngày của Alfred.
Hiển nhiên, huyễn thú Compasini đối với người đi theo con đường huyễn thuật
như Alfred, có sức hấp dẫn lớn vô cùng.
Từ sau khi Alfred đi theo mình, cũng chưa từng đưa ra yêu cầu gì, vẫn luôn tích
cực làm việc và giúp đỡ cuộc sống của mình, khó có khi có thứ mà Alfred thích
và muốn có, Karen cảm thấy mình hẳn nên tạo điều kiện cho phép phạm vi bên
trong, tận dụng hết khả năng đi thỏa mãn anh ta.
"Đội trưởng, chừng nào thì ngài trở về?"
"Bí mật... A?
A, mùng một ta sẽ trở về, cho nên mới không kịp tiễn cậu đi thi, nhưng ta tin
tưởng cậu sẽ không có vấn đề gì. Với lại, cũng không cần phải gấp gáp như vậy,
ta còn cần phải thu thập và chỉnh sửa manh mối thêm, còn cần kha khá người
giúp, chắc phải đợi cậu hoàn thành vòng tuyển chọn cuối cùng, thậm chí chờ
đến khi cậu quay về từ chuyến đi đến Cánh Cổng Luân Hồi rồi mới tiếp tục kế
hoạch này, cho nên cậu không cần phải gấp, trước tiên cậu phải trả lời xong câu
hỏi của ta, cậu có cảm thấy hứng thú với việc này hay không."
Không có cách nào khác, Karen chỉ có thể thỏa mãn một chút nhu cầu tinh thần
của đội trưởng.
"Đội trưởng, tôi cảm thấy rất hứng thú với sự kiện này."
Đầu dây điện thoại bên kia ho nhẹ hai tiếng, dùng âm thanh kiềm chế mà đáp
lời:
"Bí mật."
"Đội trưởng, chờ sau khi tôi trở lại, ngài nói cho tôi biết chỗ ở bây giờ của
ngài."
"Để làm cái gì?"
"Con chó nhà tôi gần đây rụng lông rất nhiều, muốn đưa qua chỗ ngài mấy
hôm."
Kevin: "..."