Karen ôm Pall ôm lên để trước mặt: "Xem ra hôm nay thật sự là bị người ta đả
kích rồi, khóc hay chưa?"
"Không có!"
"Gâu!"
"Cô nên nói với tôi sớm một chút, lần sau nếu gặp chuyện gì tủi thân, nói sớm
với tôi một chút? Bây giờ đội trưởng đang nói chuyện với cô ta, tôi cũng không
tiện nhắc đến việc này.
Chờ lần sau đi, lần sau cô cố ý đi đùa cái cục bông bên cạnh cô ta, để đến lúc đó
cô ta lại trào phúng cô, tôi sẽ lấy cớ này để dạy dỗ cô ta một trận."
"A... Làm vậy cũng không tốt lắm đâu."
"Cô có thể nguôi giận là tốt."
"Ta rất mau hết giận, ta cũng không muốn kết thù."
Đúng vậy, cũng chỉ nhớ suốt trăm năm thôi.
Cô nếu là không ghi thù mà nói, vị nữ Trưởng Lão Thần Điện kia cũng sẽ
không bị ông nội treo ở trên thập tự giá.
Trước lúc ông nội ngủ say, cũng sẽ không còn nói với cô: Ta giúp ngươi trút
giận.
Pall nhìn Karen, hỏi: "Bây giờ cậu có thể đánh lại người phụ nữ kia sao, trực
giác nói cho ta, cô ta rất lợi hại."
"Tôi không biết, đội trưởng cũng là phải trả giá rất lớn mới đánh bại cô ta,
nhưng thực lực cụ thể của đội trưởng, không có cách nào để cân nhắc."
"Cô ta cũng chỉ là dựa vào con sinh vật cộng sinh kia mà thôi, chờ ta khôi phục
thực lực, cậu ngồi bên cạnh uống cà phê, một mình ta đánh bay bọn họ."
"Ừm, nhất định."
Karen sờ lên cái cằm Pall, trước lúc ông nội ngủ say cố ý dặn dò mình, cần
chăm sóc tốt cho Pall.
"Gâu!" Kevin nâng chân chó lên, vỗ vỗ bộ ngực của mình.
Alfred đang lái xe ho khan một tiếng, nói: "Kevin, không cần phải làm quá như
vậy."
Karen đoán được Kevin vừa mới "Nói" cái gì, có lẽ giống như nói với Pall "Chờ
đến lúc khôi phục thì sẽ làm như thế nào như thế nào".
Nếu như Ranedal khôi phục, một vị Tà Thần đứng ở đó, hình ảnh kia, có chút
đáng sợ đến khó có thể tưởng tượng.
"A, đúng rồi, đội trưởng vừa mới cho tôi biết, trời tối ngày mai tôi phải đến cao
ốc giáo vụ để tập hợp, đến đại khu Dinger."
Pall nghe nói như thế, lập tức nói: "Trên đường chú ý cẩn thận."
"Dùng trận pháp dịch chuyển đó, chỉ với thời gian một cái nháy mắt, đi công tác
được trả phí thuận tiện hơn nhiều." Karen cười nói.
Pall gật đầu: "Đúng vậy a, cho nên không biết lúc trước Dis mượn trận pháp
dịch chuyển của Trật Tự Thần Giáo dùng thì rốt cuộc đã đi đến những chỗ nào."
"Nhiều lúc, tôi cũng sẽ chờ mong đụng phải dấu chân mà ông nội đã từng để lại,
bởi vì nó cho tôi cảm giác thân thiết; nhưng vào một số thời điểm tôi lại không
muốn đụng phải, bởi vì trên một mức độ nào đó sẽ để tôi cảm thấy không thú
vị."
Pall thở dài, nói: "Đừng lo lắng, cậu rất giống với Dis, thật đấy."
Karen hỏi: "Đây là ý gì?"
"Ý của ta chính là, ông ấy hiểu cậu, tựa như là hiểu chính mình, cho nên, Dis sẽ
chú ý để cảm xúc này của cậu."
...
Trở lại Nhà Tang Lễ, Karen đi vào phòng sách của mình, lấy từ trong ngăn kéo
ra một cuốn bút ký mới và một cây bút, tùy ý tô tô vẽ vẽ.
Quyển bút ký màu đen được cất giữ tỉ mỉ trong chiếc hộp để trên bàn sách
quyển kia, Karen đã không dám tùy ý phát họa vào nó giống như trước.
Karen trước hết viết ra lịch trình phải làm sắp tới:
Huấn luyện ở đại khu Dinger;
Cánh Cổng Luân Hồi ở Luân Hồi Cốc;
Hai chuyện này, cũng sẽ giải quyết trong nửa tháng này, bởi vì thời gian Cánh
Cổng Luân Hồi mở ra là cố định.
Những mục khác càng xa hơn thì một cái là thi thể của huyễn thú Compasini,
một cái khác là trục vớt đồng xu Varax.
Chờ đến khi mình trở về từ Cánh Cổng Luân Hồi, chắc là có thể chính thức đưa
vào danh sách việc quan trọng, cái trước thì đội trưởng biết vị trí, cái sau thì tự
mình biết vị trí, đều là hạng mục chỉ cần chuẩn bị kỹ càng thì có thể xuất phát.
Karen dừng một chút, phía sau Cánh Cổng Luân Hồi lại rẽ ra một dòng, viết:
Thành lập tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật của mình.
Việc này chắc hẳn phải hoàn thành ngay lập tức sau khi kết thúc thí luyện trong
Cánh Cổng Luân Hồi, hơn nữa còn phải bổ sung đủ đội viên, tốt nhất là nhận
thêm hai nhiệm vụ để không khí trong đội năng động hơn một chút, phong cách
của tiểu đội càng sớm thành hình thì hiệu suất làm việc về sau cũng sẽ càng
nhanh.
Nơi chôn xương của huyễn thú Compasino, có thể dẫn tiểu đội của mình đi, còn
về đồng xu Varax thì phải đánh lên một dấu chấm hỏi, dù sao thì mình đang
muốn độc chiếm cái đồng xu này, loại chuyện này sau khi công khai cũng
không tiện ra tay, cất giấu Thần khí một khi bị phát hiện thì cái giá phải trả, thật
sự là quá lớn.
Lại về sau, còn có hai hạng mục lâu dài hơn.
Một cái là Nghĩa Trang Của Thần có liên quan đến Tộc Thủ Mộ của Anita, cái
này cần Kevin phải khôi phục thêm một bước nữa mới lấy được vị trí cụ thể.
Một cái khác thì là nơi mà Thần Ánh Sáng mất tích, nhưng cái này còn cần Bá
tước Recar có thể thức tỉnh, mới có thể dẫn gã ta ra biển tìm kiếm.
Hai cái hạng mục này, không chỉ phải cân nhắc điều kiện thiết yếu, còn cần cân
nhắc thực lực của mình đến lúc đó có cho phép hay không.
Karen yên lặng nhìn xem những hạng mục mà mình viết ra, trong lòng bỗng
nhiên có nhiều loại cảm xúc, bởi vì anh rõ ràng, trong lúc này còn sẽ có những
chuyện khác xảy ra chen vào giữa như là đội trưởng bỗng nhiên nhận thêm
nhiệm vụ, muốn chắc chắn thì phải chờ đến khi đội trưởng lên chức trung đội
trưởng thì mới tuyệt đối không còn nhàn rỗi.
Sau khi Alfred gõ cửa phòng thì bước vào, đem một phần bản kế hoạch đặt ở
trước mặt Karen, là kế hoạch tổ chức tang lễ cho ngài Giotto vào ngày mai, cho
nên lúc này lên phải bắt đầu sắp xếp.
"Rất hoàn mỹ, anh có lòng rồi."
Sau khi Karen xem xong nói, đồng thời cũng không nhịn được mà cảm khái ở
trong lòng, thái độ và tinh thần làm việc của Alfred, thật là ghê gớm, so sánh
với Alfred thì mình quả thực là nhởn nhơ đến nỗi cảm thấy tội lỗi.
"Ngày mai thiếu gia ngài cứ yên tâm chờ đợi đến lúc xuất phát, tang sự để tôi
phụ trách là được."
"Xuất phát cũng không vội, ta sẽ ra mặt chủ trì lễ viếng, dù sao thì người ta là
cố ý bởi vì ta cho nên mới lựa chọn Nhà Tang Lễ này, ta không ra mặt thì cũng
không tốt."
"Đúng, thiếu gia cân nhắc rất chu đáo, bây giờ thuộc hạ dẫn người đi chuẩn bị
tang lễ."
"Được rồi, anh đi mau đi."
Alfred không đi, mà là nhìn chằm chằm bản bút ký mới mở ra ở trước mặt
Karen.
"Đây không phải bút ký, là ta vừa mới tiện tay viết ra kế hoạch cho những việc
tiếp theo sẽ làm."
Alfred mím môi, vào giờ khắc này anh ta rất giống với một đứa bé trông thấy
một món đồ chơi muốn mua khi đi mua sắm cùng với người lớn, muốn có
nhưng lại ngại không nói thẳng ra miệng.
"Vậy thì, nếu như anh muốn nhìn thì lát nữa tự mình lật xem."
"Vâng, thiếu gia!"
Alfred tinh thần bừng bừng mà đi ra khỏi phòng.
Karen chuẩn bị đi tắm một cái rồi nghỉ ngơi, nhưng vào lúc này, trong phòng
sách bỗng xuất hiện ông lão tàn dư Ánh Sáng kia, ánh mắt của ông ta kinh ngạc
nhìn về phía Karen.
"Sao vậy?" Karen hỏi.
"Ta cảm ứng được, bản thân của ta trở về."