Số 13 Phố Mink

Chương 1106

"Ông có thể cảm ứng được bản thể của mình, vậy bản thể của ông, có thể cảm

ứng được ông không?"

"Không thể."

"Không thể?"

"Nếu như là lúc trước, chắc chắn là có thể cảm ứng được ta, nhưng bây giờ,

chắc chắn đã không còn cảm ứng được, bởi vì... Bởi vì ta đã bị lây nhiễm."

"Ông xác định sao?"

"Ta xác định, Dấu ấn tinh thần vốn nên là dấu ấn thuần túy nhất, nhưng ta bây

giờ, cũng sớm đã méo mó không còn hình dạng ban đầu, chính ta đều cảm thấy

bản thân mình lạ lẫm."

"Được rồi, ta đã biết."

"Có lẽ, ngài có thể gặp được bản thể của ta, bản thể của ta, là một người rất hòa

ái."

"Ông xác định thế sao?"

"Ta xác định, trừ phi trong khoảng thời gian đến khu thuộc địa với con trai gặp

phải biến cố gì đó to lớn, nhưng chắc cũng sẽ không quá khác thường, trước hết

ngài có thể tiếp xúc một chút."

"Ta hiểu rồi."

Karen ấn vào cái chuông trên bàn, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng sách.

Alfred nhận được tiếng chuông thông báo, đi từ phòng trước đến nhà sau, trông

thấy Karen đi ra từ trong phòng sách, Karen chỉ chỉ vào nhà bếp.

Alfred đi theo vào nhà bếp, đi đến bên cạnh Karen đang đứng cạnh bếp lò.

"Thiếu gia?"

"Anh muốn ăn hoành thánh hay là ăn mì?"

"Thuộc hạ ăn gì cũng được."

"Vậy thì ăn hoành thánh đi, ăn hết dầu ớt rồi."

"Thiếu gia, là có chuyện gì đã xảy ra sao?"

"Ừm." Karen vừa gật đầu vừa bỏ hoành thánh vào trong nồi nước đang sôi,

"Bản thể của ông lão trong phòng sách kia, trở về, chính là chủ của căn phòng

trước đây chúng ta mua, có thân phận Ánh Sáng."

"Để thuộc hạ đi xem xét một chút?"

"Ăn cơm trước đi,

Sau đó ta đi thăm dò thử, anh ở nhà, trong nhà không thể không có người, ta sợ

ông ta sẽ đến đây."

"Ông ta có thể cảm ứng được vị trí nhà mới của chúng ta?"

"Ông lão trong phòng sách kia nói rằng không thể, nhưng vì lý do an toàn, anh

vẫn nên ở nhà, lấy danh nghĩa của ta, gọi điện thoại cho Fanny, bảo rằng ta nhờ

cô ấy tổ chức để các đồng đội đến nhà ta ăn cơm.

Chờ đến khi bọn họ đến, lấy gói gia vị lẩu mà ta đã nấu sẵn trong tủ lạnh ra, để

bọn họ ăn lẩu đi."

"Được rồi, thiếu gia, tôi đã hiểu."

Karen múc ra hai bát hoành thánh, rải thêm hành lá và rau thơm, Alfred bưng

bát lên, bưng đến bàn ăn, hai người mặt đối mặt mà ngồi xuống, cầm lấy thìa.

"Đêm mai ta sẽ phải đi đại khu Dinger, cho nên nhất định phải giải quyết xong

việc này vào đêm nay."

"Thiếu gia, ngài phải chú ý an toàn."

"Ừm." Karen húp một ngụm nước lèo, "Tình hình cũng không có xấu như vậy,

chúng ta và vị kia cũng không có mâu thuẫn hay xung đột trực tiếp gì, chỉ có

điều là chúng ta từng mua lại nhà ở của ông ta mà thôi."

"Đang muốn đi tìm người sao?" Pall cưỡi Kevin đi đến cửa nhà bếp.

"Ừm, chủ nhà của căn nhà đâu tiên chúng ta mua ở thành phố York đã trở về."

"Ông ta ở đâu?" Pall hỏi.

"Để tôi về căn phòng lúc trước xem thử, nếu như ông ta không có ở đó mà nói,

tôi lại đến chỗ khác tìm một chút."

"Nếu muốn tìm người, dẫn con chó ngu đi theo thì tốt hơn đấy."

"Gâu Gâu!" Kevin dùng sức gật đầu.

"Con chó ngu không chỉ có thể ngửi mùi trên người, bây giờ sau khi nó tại bị

cậu giải trừ tầng phong ấn thứ nhất, còn có thể ngửi được linh hồn mà người

khác để lại, chỉ có điều là hiệu suất không được cao lắm, nhưng có thể sử dụng.

Ví như, để nó đi ngửi ông lão trong phòng sách kia trước, rồi lại dắt nó đi xung

quanh tìm thử xem."

"Được rồi, tôi sẽ dắt Kevin cùng đi." Karen đồng ý, "Nhưng cô cũng không thể

đi."

"Ta cũng không chờ mong cậu sẽ dẫn ta theo, cũng không phải đi chơi, lỡ như

đánh nhau, ta sẽ còn biến thành gánh nặng của cậu." Pall cúi đầu xuống, bĩu

môi.

"Trước khi tôi trở về sau khi hoàn thành cuộc tuyển chọn, quan chỉ huy của cứ

điểm Ogurev từng mời tôi uống cà phê, ông ta nói tôi rất có tiềm lực, cho nên

phải chú ý bảo vệ mình.

Cô cũng giống như vậy, tôi vẫn chờ cô dần dần khôi phục thực lực, về sau lúc

đánh nhau thì tôi có thể lười biếng."

"Hì hì, meo."

Pall vỗ vỗ đầu Kevin, Kevin lập tức quay người chạy tới phòng sách.

Chờ đến khi Karen ăn xong bước ra nhà bếp, Kevin đã ngậm dây dắt chó của

mình đến.

"Mọi người ở nhà cũng phải chú ý cẩn thận."

Sau khi Karen dặn dò Alfred và Pall một lần nữa, dẫn theo Kevin ngồi lên chiếc

xe Pens second-hand màu đen của mình.

Khu chung cư của gia tộc Ellen và Nhà Tang Lễ mặc dù một ở phía nam một ở

phía bắc, nhưng đều ở trong một khu vực, cho nên không cần mất thời gian bao

lâu thì Karen đã lái xe tới cổng của chung cư Ellen, anh không có trực tiếp lái

xe vào trong, mà đậu xe ở trước cửa hàng môi giới của Alleye ở đối diện con

đường.

Hande con trai của Alleye đang ngồi ở bên trong làm bài tập, vợ thì đang nấu

cơm.

"Thiếu gia Karen!"

Alleye tay cầm cái túi chạy đến từ đằng sau đuôi xe, hắn nhận ra xe của Karen.

Karen kéo cửa kính xe xuống.

"Thiếu gia Karen, thật lâu đã không gặp ngài, bây giờ ngài vẫn khỏe chứ?"

"Ta vẫn rất tốt."

"Ha ha, vừa nãy tôi có ra chợ mua mấy con cá tươi về, đợi lát nữa để cho vợ sơ

chế xong, thiếu gia Karen mang hai con về đi, hoặc là, ngài cứ ở lại nhà tôi mà

dùng cơm luôn?

Từ lần trước sau khi Jane thử món canh chua mà ngài làm, cô ấy cũng tự thử

làm, mặc dù nấu không được hoàn mĩ như của ngài Karen, nhưng hương vị

cũng là không tệ."

"Trước hết không cần."

Karen đang chuẩn bị hỏi về vấn đề kia, nhưng Alleye đã tự mình nói ra:

"Hôm nay ông Will trở về, tôi thật không nghĩ tới còn có thể gặp lại ông ấy, lúc

ông ấy bán nhà cho tôi thì tôi đã cảm thấy có lẽ kiếp này ông ấy cũng sẽ không

còn trở về đây nữa."

"Will?"

"A, tên không giống với tên ở trên giấy từ bất động sản, tôi là nghe vợ ông ấy

gọi ông ấy là Will, lúc trước còn là hàng xóm, tôi cũng xưng hô ông ấy như vậy,

những lúc buổi chiều, ông ấy còn qua cửa hàng của tôi ngồi chơi.

Ông ấy hỏi tôi đã bán nhà ông ấy cho ai, tôi miêu ta về ngài cho ông ấy nghe,

sau đó thì ông ấy vào lại chung cư, chờ đến khi ông ấy quay trở ra, lại đi qua

cửa hàng của tôi, hỏi tôi rằng ngài đã chuyển đi nơi nào, tôi nói không biết, ha

ha, tôi thật sự cũng không biết."

"Đã đi rồi sao? Ý tôi là ông Will ấy."

"Đi rồi, tôi mời ông ấy ở lại dùng bữa tối, ông ấy từ chối."

"Ông ta có nói mình đi nơi nào sao?"

"Tôi có hỏi qua, phòng cũ của ngài vốn cũng đã bán, ở khách sạn còn lãng phí

tiền, ở đằng sau cửa hàng của tôi có một căn phòng khách có thể để ông ấy ở

miễn phí, nhưng ông ấy nói ở thành phố York ông ấy vẫn còn một đứa cháu trai

và một đứa cháu gái, nên muốn đi tìm bọn họ."

"Được rồi, ta đã biết, ta còn có việc phải đi trước, Alleye, có rảnh tới nhà của ta

làm khách."

"Được rồi, thiếu gia."

Chờ đến khi Karen lái xe đi rồi, Alleye nhún vai, tự giễu nói: "Thế nhưng mà

tôi cũng không biết vị trí nhà của ngài ở đâu."
Bình Luận (0)
Comment