Số 13 Phố Mink

Chương 1206

Trong lúc lau mặt, Karen có cảm giác hoảng hốt, giấc mộng và hiện thực vào

lúc này tựa như sinh ra một cảm giác sai lầm không thể xác định, nhưng hết lần

này tới lần khác mình lại thuộc về bên trong một loại kẽ hở.

Giấc mộng này không giống với bất kỳ huyễn cảnh nào mà mình đã từng gặp

phải. Ở chỗ này,

Mình vừa là chủ nhân lại vừa là khách.

Nếu như nhất định phải hình dung việc này, đó giống như việc Rylisa và Lynda

cùng nhau cầm bút vẽ, vẽ tranh lên trên linh hồn của mình.

"Ngài Karen, có muốn xuống lầu ngồi nghỉ một chút không?"

Karen bỏ khăn mặt xuống, nhìn về phía Lynda.

Vẻ mặt của Lynda vẫn tự nhiên như cũ, giống như lần đầu tiên mà mình nhìn

thấy cô ta … à không, lần thứ nhất lúc mình nhìn thấy Lynda thì cô ta đã trở

thành một đống tro rồi

Cô ta là Lynda, hay vẫn là Relilsa? Phải chăng bản thân nàng có ý thức?

Karen bỗng nhiên nghĩ đến một cái khả năng, anh biết, Lynda đã từng triệu

hoán Rylisa bằng Nghi Lễ Đón Thần siêu quy cách mặc dù cuối cùng vẫn thất

bại, nhưng, nếu như mục đích thực sự của cô ta khi tiến hành Nghi Lễ Đón

Thần siêu quy cách không phải để triệu hồi Bích Thần giáng thế, mà là … hiến

tế bản thân mình thì sao?

"Ngài Karen?" Lynda đặt câu hỏi một lần nữa.

Trong ánh mắt của cô ta, Karen vẫn không cảm nhận được bất cứ sự khác

thường nào.

"Ngài Karen, tôi muốn…nghe một chút việc liên quan đến Piaget."

Cũng không biết là vô tình hay là cố ý, lần này lúc Lynda nói ra từ "Piaget", nhẹ

hơi run lên một cái.

"Được rồi."

"Tạ ơn ngài, ngài Karen."

Lynda dẫn đường ở phía trước, Karen đi theo cô xuống phòng khách dưới lầu,

sau khi ngồi xuống ghế sa lon, Lynda bưng hai tách cà phê tới.

"Sau khi anh ấy đến Wien thì hai người vẫn còn giữ liên lạc chứ?" Lynda hỏi.

Karen nhẹ gật đầu, nói: "Trên thực tế, tôi cũng rời nhà đến Wien."

"Ngài cũng đến Wien sao?" Lynda có chút ngoài ý muốn,

"Ngài có gặp anh ấy ở Wien chứ?"

"Có gặp, lúc ấy tôi cũng vừa đến thành phố York, sau khi mua nhà thì thiếu chút

tiền xoay vòng, Piaget có cho tôi vay một khoản."

"Đây cũng là việc nên làm, hai người là bạn thân mà."

"Sau đó thì sao?"

"Anh ta say mê vẽ tranh, anh ta vẫn là không buông bỏ cô được, anh ta nói

muốn đi xem cảnh tượng đã khiến cô say mê."

"Anh ấy … cũng tin giáo rồi sao?"

"Tôi cũng nghĩ thế."

Karen để ý đến, sau khi biết Piaget cũng tín ngưỡng Bích Thần Giáo, trên mặt

Lynda, cũng không lộ ra vẻ vui mừng trái lại, có vẻ rất bình thản.

Loại bình thản này, thật ra đã nói rõ một vấn đề, có nghĩa rằng cô có thái độ

không tốt đối với việc này.

"Anh ấy thật ngốc." Lynda nói, "Tôi không phải là một người vợ tốt, tôi có lỗi

với Piaget, cũng không xứng với anh ấy."

Karen bưng tách cà phê lên, hỏi: "Lynda, cô, hối hận rồi sao?"

Lynda trầm mặc.

Karen chợt phát hiện, vào lúc này, cửa sổ phòng khách rõ ràng là đang đóng kín,

nhưng lại có gió thổi lên. Loại cảm giác này, giống như là sự cụ thể hóa khi

trong nội tâm có một lỗ hổng.

Căn nhà này, là chỗ của Lynda?

Ở trong phòng này, cô ta tồn tại một cách độc lập?

"Ngài Karen."

Hai hốc mắt của Lynda, chảy xuống hai hàng máu tươi, mà chính bản thân cô,

lại giống như không phát giác được điều này.

"Lynda, cô..."

"Ngài Karen, xin ngài không nên hoảng hốt." Hai tay Lynda chậm rãi nắm chặt,

giống như là đang áp chế vật gì đó, ngay sau đó cô hít sâu một hơi, "Thần vĩ

đại, còn không có thức tỉnh, ngài ở chỗ này, có thể nói chuyện tùy ý, ít nhất là

lúc này, còn có thể."

Lynda ngẩng đầu lên, cơ thể rung động liên tục, cuối cùng, cô cúi đầu, răng cắn

chặt lên bờ môi, lúc này máu tươi đã chảy ra, cô đang chịu đựng một sự đau đớn

cực lớn.

"Tôi thật không nghĩ tới, ngài Karen thế mà cũng là thần quan đấy."

"Sau khi đến Wien thì tôi mới tin giáo."

"Là như thế sao, vậy thì cũng thật không dễ dàng, ngài Karen, tôi bây giờ …

bây giờ nói chuyện có chút khó khăn, không, là cách thức biểu đạt suy nghĩ

này… có chút khó khăn.

Thần vĩ đại còn đang ngủ say, ngài ấy có đưa cho tôi một chút đặc quyền,

Thần vĩ đại có thể cảm ứng được tất cả mọi thứ xung quanh, tôi tiến hành sắp

xếp cho ngài ấy.

Tôi nhìn thấy ngài, ngài Karen, cho nên tôi muốn tới gặp ngài một chút, cho

nên, tôi tiến vào trong giấc mộng của ngài."

"Giấc mộng của tôi?"

"Sức mạnh của Thần vĩ đại, là thứ mà chúng ta không cách nào có thể tưởng

tượng, dù ngài ấy bây giờ vẫn còn chưa thức tỉnh, nhưng cho dù là hít thở trong

lúc ngủ say, cũng có sức mạnh có thể thấm nhuần vào trong linh hồn của người

khác.

Tôi tới gặp ngài, ngoại trừ muốn hỏi một câu liên quan tới chồng của tôi ra, tôi

còn muốn … còn muốn nói cho ngài, không, là cảnh cáo ngài một việc."

"Cảnh cáo tôi cái gì?"

"Thần vĩ đại sắp thức tỉnh, ngài Karen, xin hãy mau chóng rời khỏi nơi này."

Bích thần, sắp thức tỉnh?

Karen bỗng nhiên nghĩ đến cuộc "Đối thoại" lần trước với Pall, Pall thuật lại lời

mà Kevin nói, nói thời gian mở lần này của Cánh Cổng Luân Hồi lại kéo dài

đến như vậy, có thể là vị nào đó đang muốn đẩy cửa ra ngoài.

Vị kia, chính là Bích Thần sao.

"Tôi nên rời đi Đầm Nước Tưởng Niệm, hay phải rời khỏi Cánh Cổng Luân

Hồi?"

"Rời đi, càng xa càng tốt, rời đi, bởi vì thần vĩ đại, đặc biệt chú ý ngài rồi."

Đặc biệt chú ý đến mình?

"Ngài Karen, tôi không biết vì sao lại xuất hiện tình huống như vậy, nhưng khi

ngài xuất hiện ở gần khu vực này, cảm giác của Thần vĩ đại đã rất chú ý đến

ngài, xin ngài hãy mau chóng rời khỏi nơi này ngay."

"Tôi đã biết, cám ơn cô, Lynda."

"Việc nên làm … nên làm… • "

Cả người Lynda bỗng nhiên đứng lên từ trên ghế salon, sau đó hai tay giang ra.

Ngay sau đó, hai chân của cô và hai tay bắt đầu vặn vẹo bất quy tắc, làm ra một

tư thế quỷ dị.

Cùng với đó, phòng khách này cũng biến đổi, nội thất trong phòng khách bắt

đầu đảo điên, thậm chí cả thang lầu đều bị chia cắt. Cơ thể Lynda đang không

ngừng mà thay đổi động tác, cô ta giống như còn muốn nói thêm điều gì nữa,

nhưng đã không còn âm thanh nào phát ra
Bình Luận (0)
Comment