Cùng với sự biến đổi không ngừng xảy ra, Karen vốn đang ngồi trong phòng
khách lầu một vậy mà phát hiện mình lúc này đang ở trên lầu hai. Ý thức của
Lynda, cùng với căn nhà này, tiến vào phá hủy sau khi thất bại trong lúc đối
kháng với thứ gì đó.
Cho dù là như vậy, Lynda cũng không quên mà hướng ánh mắt mình về phía
cửa chính, đây là đang cố ý ra hiệu Karen rời khỏi nơi này.
Karen lập tức xoay người, nhảy xuống cầu thang, nhưng khi anh xuống dưới, cả
người lại xuất hiện ở trên trần nhà, ở trong căn nhà này, mặt đất đã không còn là
mặt đất, tất cả đều đã đảo loạn.
Trong rất nhiều khu vui chơi đều có "Căn phòng đảo ngược", để người ở bên
trong sẽ mất đi cảm giác quen thuộc về không gian, vị trí bây giờ của Karen đã
không còn đơn giản là sự đảo ngược, ngay cả quy luật đều không thể tìm ra, mà
lại nó vẫn còn tiếp tục biến đổi.
Điều này có nghĩa rằng Lynda đã rất khó có thể tiếp tục duy trì tính độc lập và
tự chủ trong căn nhà này, có lẽ việc này không phải tới từ Bích Thần đang tạo
áp lực, bởi vì Bích Thần còn chưa thức tỉnh, nếu như Thần thật sự ra tay, Lynda
vốn cũng không có khả năng để phản kháng.
Thật ra, Lynda là đang đối kháng với chính bản thân mình.
Karen nhắm mắt lại, lại mở ra, Con Mắt Ám Nguyệt hiển ra, những đường vân
màu đỏ sậm bắt đầu hiện ra trên sàn nhà và cầu thang, trong không gian không
có quy luật nó có thể giúp Karen tìm tới vị trí anh cần.
Sau đó, Karen bắt đầu cất bước đi trên trần nhà, chỉ chốc lát, anh lại xuất hiện ở
lầu một, ngay sau đó, anh lại xuất hiện ở trước cửa phòng vẽ tranh, nhưng tốc
độ của anh vẫn không chậm lại.
Nhưng vào lúc Karen cảm giác được cửa chính đang ở ngay trước mặt của
mình, lúc anh chuẩn bị đưa tay mở nó ra, Lynda xuất hiện ở trước mặt Karen.
Cô vẫn đang không ngừng thay đổi những tư thế kỳ dị, nhưng vào giờ phút này,
một Lynda hoàn toàn mới đi ra khỏi cơ thể của Lynda cũ, cô ta duỗi tay ra về
phía Karen, một tia năng lượng giam cầm đánh trúng Karen.
Karen đỡ được, nhưng hoàn cảnh xung quanh anh lại tiếp tục thay đổi một cách
nhanh chóng, điều này có nghĩa con đường lúc trước mà anh tìm ra đã hoàn
toàn mất tác dụng.
"Ngài Karen, tôi vẫn còn muốn tiếp tục nghe một chút chuyện về Piaget, trực
giác nói cho tôi biết, giữa hai người còn có rất nhiều chuyện khác xảy ra, mà
ngài vẫn còn chưa kể kỹ càng lại cho tôi nghe đấy."
"Ngài Karen … ngài hãy nhanh rời khỏi nơi này, rời xa sự chú ý của Thần vĩ
đại, rời xa khỏi sự chú ý của tôi, chính tôi đều không dự đoán được, khi tôi làm
ra lựa chọn vi phạm đến quán tính của Thần vĩ đại, tôi vậy mà không thể khống
chế được bản thân mình."
"Ngài Karen, xin hãy ngồi xuống, chúng ta nói chuyện thêm một chút nào."
"Ngài Karen, ngài hãy mau đi đi, đẩy tôi ra, ra tay với tôi, rời khỏi nơi này, nói
với Piaget giúp tôi, tôi vẫn yêu anh ấy như lúc đầu.” Karen mím môi, lập tức
anh không còn do dự nữa, dưới chân xuất hiện từng sợi Xiền Xích Trật Tự,
khuếch tán ra bốn phía.
Mỗi khi một sợi Xiềng Xích Trật Tự tiếp xúc với một khu vực, khu vực kia sẽ
dừng việc biến đổi, thời gian dần trôi qua, trên người Karen xuất hiện càng
nhiều sợi xích, khu vực bị cố định càng lúc càng lớn.
Giống như là một cái con quay vốn đang quay tròn không ngừng nghỉ, bị ép
ngừng lại.
Khi toàn bộ mọi thứ đều hoàn toàn yên tĩnh lại về sau, Lynda dừng hành động
theo những tư thế kỳ lạ, khôi phục tư thế ban đầu, mà một Lynda lúc trước tách
ra ngoài lại bị hút trở về.
Lynda giơ tay lên, chỉ về hướng của cửa chính;
"Kẹt kẹt…"
Cửa được mở ra, bên ngoài có ánh sáng.
Lynda mở miệng nói: "Ngài Karen, đi ra khỏi nơi này là được, mặt khác, tôi còn
muốn nhắc nhở ngài Karen một việc, khi tôi chuẩn bị tiến vào giấc mộng của
ngài, giấc mộng của ngài cũng chủ động tiếp nhận tôi vào, điều này có nghĩa
ngài không giống với người khác, ngài vốn có thể cự tuyệt."
"Làm sao để cự tuyệt?"
"Tôi không biết, đây là việc mà bản thân ngài phải tự tìm hiểu, lúc tiến vào
trong giấc mộng của người khác, căn bản cũng không có khái niệm được phép
hay cho phép."
"Được rồi, tôi đã biết, Lynda, tôi đi đây."
Karen chạy về phía cửa chính, nhưng khi anh đi tới cửa, lại bỗng nhiên dừng
bước.
"Ngài Karen, ngài mau đi khỏi đây mau, tôi sắp không chống lại bản thân mình
nổi nữa, ngài giúp tôi duy trì, sắp mất hiệu lực!"
Sau lưng, lại truyền đến tiếng kêu to của Lynda, cô ta lại bắt đầu chìm vào đau
đớn một lần nữa.
Karen lại chần chờ, không đúng, cái này rõ ràng là giấc mộng của mình, các
người là đang vẽ tranh trong giấc mộng của tôi, tại sao tôi là người phải rời đi
nơi này?
Mà trong logic của ý thức tinh thần, mặc kệ là nhảy ra ngoài từ cửa sổ hoặc là đi
ra ngoài từ cửa chính, loại này ra vào quá trình, bản thân liền là một loại bản
thân ám chỉ tăng thêm.
Nếu như mình rời đi, ai sẽ lưu tại nơi này?
Karen bỗng nhiên ý thức được, không thể xem hai loại phương thức biểu đạt
của Lynda ngộ nhận thành một xấu và một tốt, phân chia không rõ ràng như
vậy, cũng không chỉ đơn giản như vậy.
"Ngài Karen, ngài mau ra ngoài đi!"
Karen xoay người, nhìn về phía Lynda, hỏi: "Cô nói tôi có thể chủ động tiếp
nhận, cô nói tôi sau này phải tự tìm hiểu, nhưng tôi đang tự hỏi đây có phải
đang có nghĩa rằng nơi này chính là kết quả khi tôi đang cự tuyệt cô hay
không?"
Lynda trầm mặc, nhưng trong ánh mắt của cô ta, lại có thêm vẻ thoải mái.
"Tôi đang ở trong giấc mộng của mình, cô cũng muốn tiến vào, nhưng nơi này,
là một điểm kết giới khi tôi đang cự tuyệt để cho cô tiến vào giấc mộng của
mình, là một khu vực mà chúng ta đang tranh đấu."
Karen hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về bốn phía một lần nữa.
Con mắt ngoài cửa sổ kia, và hình ảnh của ngươi phụ nữ khổng lồ đã biến mất,
căn nhà này, không phải là của Lynda. Chủ sở hữu thật sự của căn nhà này,
nhưng thật ra là mình, mà Lynda, mới là khách.
Karen quay đầu lại lần nữa, nhìn về phía ngoài cửa, ngoài cửa, là một chiếc
miệng to lớn, những chiếc, đầu lưỡi to lớn ở trong vô cùng rõ ràng, người phụ
nữ khổng lồ kia đang há miệng, bao vây phía ngoài cửa chính, lúc trước nếu
như mình bước ra ngoài vậy thì đồng nghĩa với việc chủ động đi vào trong
miệng của bà ta.
Cùng lúc đó, nội thất trong nhà bắt đầu thay đổi, từ khung cảnh của nhà Piaget
lúc đầu, bắt đầu dần dần thay đổi thành biệt thự của nhà Inmerais.
Mà biết thự nhà Inmerais cũng chính là căn nhà số 13 phố Mink, sau khi trải
qua lần tuyển chọn trước đã chứng mình rằng đây là thành lũy kiên cố nhất ở
sâu trong nội tâm Karen.
Hay tay Lynda bắt chéo nhau đặt trước người, khóe miệng mang theo một nụ
cười mỉm tối nghĩa.
Karen mở miệng nói: "Ta thật không biết, ta có quan hệ gì cùng với Bích Thần
Giáo, vừa lúc tương phản, ta có rất nhiều bạn bè trong Bích Thần Giáo."
Bạn tốt của mình Piaget, ngài Bede cha vợ tương lại của mình, bọn họ đều là tín
đồ của Bích Thần.
Cho nên Karen thật sự không rõ, vì cái gì Bích Thần vẫn còn chưa thức tỉnh, thế
mà lại muốn ra tay với mình, cho dù chỉ là bản năng trong lúc ngù say. Lynda
nghiêng cổ đi, nhìn xem Karen, cười nói:
"Ngài thật sự không biết sao, Ngài Ranedal?"
Karen: "…"