Không biết vì cái gì, dù chỉ là ngủ trên mấy tấm ván giường, dù trong không khí
còn tràn ngập một chút mùi vị khó chịu, dù là trong lúc chìm vào giấc ngủ mình
còn đang bị lùng bắt, nhưng giấc ngủ này của Karen vẫn rất tốt.
Bất kể là từ thời gian giấc ngủ hay vẫn là chất lượng giấc ngủ, đều là cảm giác
thoải mái mà dạo gần đây khó có được, có lẽ, đây là bởi vì ngủ ở nhà người
khác.
Một cô bé đang ngồi trên ghế dùng bữa sáng, cô vừa nhìn xem quyển truyện
tranh trước mặt vừa hưng phấn đung đưa hai chân.
Mẹ của cô bé đang ở bên cạnh gọi điện thoại, giọng điệu có chút căng thẳng,
đang cùng một người đàn ông cãi nhau về vấn đề trợ cấp sau khi ly hôn.
"Nghe đây, hôn nhân của chúng ta tan vỡ là bởi vì anh đi quá giới hạn, là anh
phản bội hôn nhân của chúng ta, phản bội tình yêu của chúng ta cũng phản bội
con gái của chúng ta, tôi không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào từ anh, tôi
chỉ muốn có được những gì mà tôi và con gái tôi nên có được.
Nếu như anh không thể thỏa mãn yêu cầu của tôi hợp lý, tôi sẽ đến tòa án khởi
tố anh!
Anh nói tôi điên rồi sao?
Ha ha,
Để xem cuối cùng là ai điên, tôi dù có điên như thế nào cũng sẽ không giống
như anh, khi tôi vừa về lúc sáng sớm, trông thấy một người đàn bà lạ mặt khác
ở trong nhà của tôi, mà lại là bộ dáng vừa nới rời giường!"
Lúc này, bởi vì cô bé bắt đầu lắc lư hai chân quá mạnh, cái ghế bắt đầu ngả về
phía sau, cô bé cũng theo đó nghiêng người ngã về đằng sau.
Karen xuất hiện ở đằng sau cô bé, đỡ lấy cái ghế, đặt cô bé xuống dưới đất, cô
bé ngước mặt lên tò mò nhìn Karen, hỏi:
"Anh là ai vậy?"
Người phụ nữ đang gọi điện thoại kinh ngạc nhìn người vừa xuất hiện trong nhà
mình, thoạt nhìn là một người đàn ông lạ mặt vừa tỉnh ngủ, sau đó, yên lặng cúp
điện thoại.
"Tiền phòng tôi để lại ở dưới giường, thật xin lỗi, tối hôm qua buồn ngủ quá,
nên tôi vào tá túc một đêm, rất xin lỗi."
Karen đi đến bồn rửa tay, mở vòi nước, rửa mặt mình.
Người phụ nữ nhìn xem Karen, cô cảm thấy mình phải nên thét lên, nhưng lại
kêu không ra tiếng, cô cảm thấy mình phải nên cảm thấy sợ hãi, nhưng lại
không thể tìm đến cảm xúc sợ hãi, chỉ có thể ngơ ngác mà đứng ở nơi đó.
Karen rút ra mấy tờ giấy từ hộp giấy ăn trên bàn, xoa xoa tay, nói: "Thật sự tôi
cảm thấy rất có lỗi, tạm biệt."...
Nói xong, Karen mở cửa, trực tiếp đi ra ngoài.
Người phụ nữ hít sâu một hơi, lại thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, chạy đến bồn
rửa tay, bắt đầu rửa mặt.
...
Trên đường phố đã nhộn nhịp lên, đám người đi làm, đám người tản bộ và mấy
ông lão đang ngồi trên mấy hàng ghế dài miệng ngậm tẩu thuốc tay cầm tờ báo
sáng, có tiếng vang "Đinh linh linh" của tàu điện truyền đến từ đằng xa, tất cả
mọi thứ đều giống như bình thường.
Sự thật cũng đúng là như thế, khu dân cư của người tóc tím vốn chỉ là một khe
nhỏ trong góc của thành phố lớn này, chuyện xảy ra tối hôm qua mặc dù tỏa ra
mùi máu tanh vô cùng, nhưng hoàn toàn không đủ để tất cả mọi người thành
phố này đều ngửi được.
Có lẽ sẽ có vài đứa bé đang ăn sáng và đọc báo chí sẽ hỏi cha của mình tối hôm
qua ở nơi đó đã xảy ra chuyện gì rất đáng sợ?
Cha của chúng sẽ giật lấy báo trong tay đứa trẻ, mắng một tiếng: Việc của bọn
người tóc tím, không liên quan gì với chúng ta.
Karen bắt một chiếc xe taxi, nói cho tài xế xe biết vị trí.
Tài xế bỗng nhiên cười nói: "A, tiên sinh, vậy mấy ngày nay chắc hẳn ngài cũng
phải kiếm bộn tiền rồi!"
Karen nghe hiểu lái xe đang ám chỉ điều gì, bàn về sự hiểu rõ về thành phố này,
phần lớn tài xế xe taxi đều vượt qua phát ngôn viên của văn phòng thị trưởng.
Tuy vậy Karen cũng không có hứng thú tiếp lời, chỉ là nghiêng mặt qua nhìn về
phía ngoài cửa sổ.
Khi xe taxi chạy càng lúc càng gần khu dân cư Lam Kiều, có thể thấy được sự
khác biệt trên mặt đường, có nhiều chỗ ướt sũng, tất nhiên là vừa mới được tẩy
rửa nhưng còn có thể trông thấy dấu vết của lửa cháy.
Rõ ràng là có chuyện không bình thường đã xảy ra, nhưng nhìn hôm nay vẫn có
vẻ bình thường như mọi hôm, điều này không khỏi làm người hoài nghi, việc
không bình thường tối hôm qua phải chăng cũng là một điều bình thường trong
thành phố này.
Cũng giống như trong thông cáo đêm qua của Trật Tự Thần Giáo vậy... Sự vận
chuyển bình thường của xã hội.
Karen bỗng nhiên cảm thấy có chút khó chịu, anh kéo cửa kính xe xuống, để gió
ở bên ngoài lùa vào, nhưng việc này cũng không làm cho cảm xúc của anh tốt
đẹp hơn bao nhiêu.
Lấy gói thuốc lá ra từ trong túi, thời đại này, hút thuốc lá trong xe taxi cũng
không tính là thiếu lễ phép nơi công cộng, thậm chí còn có không ít người tin
tưởng mùi thuốc lá có thể trừ đi bệnh tật.
Nhưng Karen vẫn theo thói quen hỏi: "Có hút thuốc lá không?"
"Tôi có, thưa ngài."
Karen đưa một điếu thuốc lá đến, tài xế nghiêng nửa người cầm lấy điếu thuốc:
"Cảm ơn ngài."
Karen châm thuốc, vào một hơi thuốc lá có mùi có nguyên liệu đặc biệt, mang
đến cảm giác tê liệt rất nhỏ đối với linh hồn, Karen mím môi.
Anh không biết bây giờ Neo thế nào, không biết có trốn thoát an toàn không,
trong lòng của anh cũng không lo lắng cho Neo chút nào, người như đội trưởng,
bị bắt hoặc là chết trong loại chuyện thế này thì thật sự hơi khó một chút.
Karen bắt đầu suy tư, cảm giác đè nén trong lòng mình đang đến từ nơi nào, sau
đó rất nhanh đã được đáp án.
Anh có thể đơn thuần đứng trên góc độ của « Ánh Sáng Trật Tự » để giải thích
lập trường Thần Giáo không được can thiệp vào sự vận chuyển bình thường của
xã hội.
Từ đầu kỷ nguyên này cho đến nay, nguyên nhân chính là nhờ vào sự trỗi dậy
của Trật Tự Thần Giáo, mới khiến cho trong giai đoạn một nghìn năm trở lại
đây, giới thần giáo ít nhất đã buông lỏng sự khống chế và ảnh hưởng của mình
đối với người bình thường, để xã hội loài người đi vào giai đoạn phát triển mới.
Tối hôm qua người đáng lẽ phải lo chuyện này hẳn là lực lượng cảnh sát và các
chính trị gia, mặc dù tối hôm qua cảnh sát có vẻ tất cả đều đã "Nghỉ phép", mặc
dù chính trị gia còn có vẻ là bàn tay thúc đẩy chuyện này xảy ra, nhưng nếu như
Trật Tự Thần Giáo nhúng tay vào việc này mà nói, có gì khác biệt với việc ra
xây dựng một quốc gia thành tông giáo?
Nhưng mà thật sự là không nhúng tay vào sao?
Bên ngoài có vẻ không nhúng tay vào, nhưng trên thực tế đã sớm tham gia, đây
không phải gọi là sự tôn trọng, mà là một sự khinh thường.
Không nên là như vậy, bởi vì làm như vậy là không đúng.
Trên bản chất, những chuyện mà tối hôm qua Nguyên Lý Thần Giáo và Trật Tự
Thần Giáo bắt tay làm, có chỗ nào khác nhau với việc mà Thuật Pháp Quan
Zich đã từng làm?
"Ầm!"
Xe taxi tăng tốc độ, đụng vào cột điện ở phía trước mặt, cả người Karen nhào về
trước một cái, tài xế xe taxi thì cái trán bị đập một cái, bầm tím. Mặc dù như
thế, tài xế xe taxi vẫn giơ hai tay lên như cũ, giống như là đang khiêu vũ, đầu
ngón tay vẫn còn kẹp điếu thuốc là mà Karen đưa cho hắn lúc này.