Số 13 Phố Mink

Chương 1299

Karen không để ý đến tác dụng của loại thuốc lá này đối với linh hồn của người

bình thường, chỉ có thể trước hết mở cửa bước xuống xe rồi mở cửa ghế tài xế

ra, trước khi những người ở xung quanh tụ tập lại xem xét, dùng một thuật trị

liệu đơn giản cho tài xế taxi, sau đó lại lấy ra 500 Rael đặt vào trong túi của tài

xế.

Đợi đến khi người xung quanh tụ lại xem xét, Karen đã không còn ở nơi này.

Đường cũng không còn bao xa, Karen chuẩn bị đi bộ về.

Được rối, tâm trạng vốn cũng không tốt đẹp cho lắm, bây giờ lại trở nên càng

tệ.

Nếu như nói lúc buổi sáng tốn 500 Rael phí qua đêm và tiền bồi thường tinh

thần cũng không quá đắt mà nói, vậy thì 500 Rael bỏ ra khi nãy hoàn toàn là do

lỗi của chính mình.

"Của đi thay người, của đi thay người."

Chỉ có mặc niệm câu nói này trong lòng, mới có thể làm cho trong lòng mình

thoải mái hơn một chút, cứ như số tiền mà ngươi ném ra ngoài cửa sổ, đã mua

lại thứ gì đó trong thế giới tâm linh.

Phía trước xuất hiện một đoàn người, tất cả đều là người tóc tím, bọn hắn mang

vải trắng trên vai, đang tiến hành công việc cứu chữa và thăm viếng, cầm đầu

chính là ngài Luther.

Karen bỗng nhiên nhớ ra một sự kiện, đó là lúc trước mình từng nhìn thấy bài

đưa tin về vị lãnh tụ đấu tranh về quyền bình đẳng này ở trên « Tuần Báo Trật

Tự ».

Vốn dĩ việc này cũng rất kỳ lạ, tờ báo của một Thần Giáo số một đương thời,

vậy mà lại đưa tin về một người bình thường, dù cho dù hắn là lãnh tụ của phe

phái nào đó, thế nhưng điều này lại đáng giá gì cơ chứ?

Cho dù là hoàng thất của Wien cũng chẳng có địa vị gì trong mắt của giáo hội.

Hai mắt của ngài Luther ửng đỏ, đang ôm một người mẹ mà an ủi, người mẹ kia

nói con của bà ta tối hôm qua bị giết chết.

Karen tránh đi một nhóm người này, anh không muốn tiếp xúc sâu thêm, cũng

không muốn tiến hành trao đổi hiểu rõ gì, anh muốn về nhà, ăn một bát hoành

thánh, sau đó đi tắm một phát.

Lúc buổi chiều, còn có thể tiếp tục ngồi ở trong sân vừa phơi mình dưới ánh

mặt trời vừa đọc báo

"Trên bản chất, ta và thành phố này đều là một con đà điểu."

Nhưng mà, ngay lúc Karen chủ động né tránh đoàn người, anh bỗng nhiên lưu ý

đến hai ngươi đi theo sau lưng của ngài Luther, bọn họ giống như là trợ thủ

nhưng lại vừa giống như là bảo vệ, trọng yếu nhất là, Karen cảm giác được một

loại cảm giác quen thuộc từ trên người của bọn họ. Bảo vệ bình thường thì có

thói quen dùng cơ thể để che chắn bảo vệ cho mục tiêu hoặc là chuẩn bị sẵn

sàng rút súng chống trả bất cứ lúc nào, rất chú ý trong việc lựa chọn vị trí, mà vị

trí đứng hai bọn họ đang chọn, động tác tay của bọn họ rõ ràng là đang chuẩn bị

cho việc sử dụng thuật pháp hoặc là quyển trục.

Bảo vệ của ngài Luther, là người của giáo hội?

Karen lấy gói thuốc ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng đập trên gói thuốc lá.

Loại thuốc lá cấp cao chỉ có thể mua được trong cửa hàng phiếu điểm của giáo

hội, phần lớn thần quan tầng dưới chót cũng đều không có khả năng để hút,

nhưng bọn họ chắc chắn nhận biết, giống như những người bình thường không

hút thuốc lá hay uống rượu thì cũng sẽ biết được vài nhãn hiệu thuốc lá và rượu

đắt tiền…

Quả nhiên, khi hai người kia liếc mắt đến trên người Karen, nhất là khi đảo qua

hộp thuốc lá trong tay Karen, vẻ mặt hơi đổi.

Một người tiếng lên đi bên cạnh ngài Luther, một người thì chủ động quay mặt

về phía Karen, để tay vào trong ống tay áo rộng.

Nhưng rất nhanh, người này nhìn về phía Karen hỏi: "Ngài Silva?"

Karen bỗng nhiên ý thức được, trong thời điểm đặc biệt này, độ nổi tiếng của

mình cao hơn gói thuốc lá trong tay mình một chút.

Mặc dù truyền thông của thời đại này cũng không phát triển như sau này, nhưng

không phát triển cũng có chỗ tốt của việc không phát triển, con đường mà mọi

người biết được tin tức sẽ càng đơn giản hơn, dẫn đến mức độ lan truyền của

một tin tức cũng sẽ rộng hơn.

Cũng ví như khi thần quan trong đại khu thành phố York xem «Tuần Báo Trật

Tự», sẽ theo bản năng mà để ý đến tin tức có tên của đại khu mình, đây là

chuyện rất bình thường, mà mình là đội trưởng của đội được đại khu tuyển chọn

ra để tham gia vòng thí luyện cuối cùng, dẫn dắt cả đội hoàn thành nhiệm vụ thí

luyện đến Cánh Cổng Luân Hồi, đây là một việc cực kì vinh quang.

Karen hỏi: "Các ngươi là?"

"Chúng tôi cũng là thành viên của Đòn Roi Kỷ Luật, tuy nhiên tiểu đội của

chúng tôi sẽ được phân công chấp hành một số nhiệm vụ đặc biệt, ngài Karen,

tôi gọi là Siason, còn đó là Tick."

"Chào hai người, các ngươi là đang thi hành nhiệm vụ bảo vệ sao?" Karen hỏi.

"Đúng vậy, tiểu đội chúng tôi có nhiệm vụ bảo vệ cho ngài Luther, nhưng mà

việc này còn hi vọng ngài Silva có thể giữ bí mật giúp cho chúng ta, việc này

cũng xem như có trong điều khoản giữ bí mật."

"Được rồi, ngươi có thể trực tiếp gọi ta Karen."

"Đội trưởng của chúng tôi rất muốn gặp ngài, đội trưởng của chúng tôi có dáng

người rất nóng bỏng đấy, đội trưởng đang ở trên tầng cao nhất của một tòa nhà

quanh đây, tôi không biết là tòa nhà cụ thể nào, bọn họ sẽ căn cứ theo bước đi

của ngài Luther mà thay đổi vị trí."

"Tối hôm qua các ngươi cũng đang bảo vệ an toàn cho ngài Luther sao?" Karen

hỏi.

"Đúng vậy, đương nhiên, à ngài Karen, có thể để lại phương thức liên lạc của

ngài cho chúng tôi không, đợi chút nữa để tôi có thể giao lại cho đội trưởng."

"Được rồi, đương nhiên." Karen lấy danh thiếp của Nhà Tang Lễ từ trong túi ra

đưa tới.

Đều là thần quan của Trật Tự Thần Giáo, nhìn thấy danh thiếp của Nhà Tang Lễ

không chỉ sẽ không thấy kinh ngạc và xui xẻo, ngược lại sẽ mùi vị của nhà. Sau

khi tạm biệt, Karen quay đầu nhìn về bóng lưng của đám người ngài Luther:

Người của Trật Tự Thần Giáo, vẫn luôn bảo vệ ông ta sao?

...

Đại khu Dinger, Giáo Đình, đại điện làm việc.

Trên mỗi con đường vẫn có kẻ đến người đi như cũ, Đại Tế Tự Norton vẫn là

ngồi ngồi ở sau bàn làm việc kia mà xử lý công vụ.

Trong một kết giới ở bên cạnh, Đại Tế Tự Norton đặt điếu xì gà trước người,

vẩy vẩy, tàn thuốc rơi xuống trên mặt đất tạo thành một trận pháp.

Một luồng sóng năng lượng truyền đến, bên trong trận pháp xuất hiện bóng

dáng của một người phụ nữ, trên người bà ta mặc thần bào viền vàng, tản ra khí

thế uy nghiêm.

"Trưởng Lão Siti, ta cần một lời giải thích."

"Đại Tế Tự, việc mà Thần Điện muốn làm, có vẽ cũng không xin chỉ thị từ Giáo

Đình, có một chút quy tắc, có lẽ ngươi có thể đi thỉnh giáo tiền nhiệm của mình

là Rasma đấy."

"Được rồi, vậy ta sẽ mặc kệ, ta sẽ đưa ra một mệnh lệnh, lần sau nếu lại có kẻ

nào gọi là Hộ Vệ Thần Điện và Sứ Giả Thần Điện xuất hiện, dám không thông

qua quy trình của Giáo Đình mà ra lệnh cho các đại khu, tất cả tiến hành xử lý

như những kẻ phản giáo."

"Đại Tế Tự, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện cùng với ai sao?"

Norton hút xì gà một hơi, phun ra khói mù, mỉm cười nói: "Trưởng Lão Siti,

ngài có biết ngài đang nói chuyện cùng với ai sao?"

Yên tĩnh,

Yên tĩnh,

Yên tĩnh...

Cuối cùng, Trưởng Lão Siti phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trước: "Thần Điện sẽ

dành sự tôn trọng cho Giáo Đình."

Đại Tế Tự Norton tiếp tục nói: "Ta vừa mới tra duyệt báo cáo, Thần Điện,

không, là ngài, lần này rốt cuộc đang muốn làm gì ở đại khu thành phố York?"

"Một cuộc thí nghiệm mà thôi, các hạng mục thí nghiệm của Thần Giáo rất

nhiều, ta nghĩ Đại Tế Tự chắc hẳn cũng đã biết."

"Nhưng ngài tiến hành không phải một cuộc thí nghiệm đơn giản, ngài liên hợp

với Nguyên Lý Thần Giáo… Ha ha, ngài biết mình đang làm cái gì sao, ta có

thể thấy rõ mục đích của các người.

Cho nên, ngài có biết, hành động như vậy, là tại đang khinh nhờn Thần hay

không?"

Trưởng Lão Siti mở miệng nói: "Ở trong lòng của ta, chỉ có Thần Trật Tự vĩ đại

tối cao vô thượng."

"Nhưng khi ngài bắt đầu khinh nhờn Thần linh, thật ra ngài cũng đang khinh

nhờn Thần Trật Tự."

Đại Tế Tự Norton đứng người lên, đi đến trước mặt Trưởng Lão Siti, trầm

giọng nói:

"Ta thậm chí có lý do hoài nghi, ngài thân là Trưởng Lão Thần điện tôn kính,

Có phải hay không cũng đã bị ô uế rồi chăng?"
Bình Luận (0)
Comment