"Ta không biết ngươi đang gặp phải chuyện gì, nhưng ta biết bà nội của ta sẽ
ứng phó như thế nào."
"Bà nội của ngươi?"
"Bà nội của ta là một người điên, bà ấy có đôi khi sẽ khống chế không nổi chính
mình."
"Chuyện mà ta và bà nội của ngươi gặp phải, không phải là cùng một chuyện."
Cũng không thể nào là cùng một chuyện.
"Ta cảm thấy ngươi có thể nghe về phương pháp của bà nội ta một chút."
"A, đương nhiên, đối với hành vi ngươi ở lại đây để nói về chuyện này ta cũng
thấy rất cảm động."
"Ngươi có thể tạo ra một cái lồng giam cho bản thân ngươi ở trong hiện thực,
khi đến lúc cần thiết thì ngươi giam mình ở bên trong, đợi đến sau khi tất cả mọi
việc đều đã khôi phục lại bình thường thì lại thả mình ra ngoài.
Ta có thể cho ngươi thuật pháp của gia tộc ta về phương pháp này, đưa cho ta
một cái quyển trục trống, ta đến sao chép lại."
"Không."
Karen giơ tay lên, "Ta cảm tạ thiện ý của ngươi một lần nữa, nhưng ta không
cần."
"Không cần?"
"Ta biết ngươi đang nói đến loại thuật pháp gì, đến cuối cùng có thể trở nên
giống như bà của ngươi hay không, xem hiện thực giống như giấc mộng, xem
giấc mộng giống như hiện thực?"
"Đúng, có đôi khi sẽ không có cách nào để phân chia, nhưng nó thật sự rất hữu
hiệu, mỗi một người đều cần một khu vườn hạnh phúc, mỗi một người cũng đều
cần một bãi rác cho như thứ đau khổ, nếu như hạnh phúc và đau khổ có thể
phân tách ra rồi đặt ở hai khu vực khác nhau thì như vậy không chỉ có thể giảm
bớt sự đau khổ mà cũng có thể tăng lên niềm hạnh phúc."
"Vậy ngươi có từng nghĩ đến một chuyện hay không, nếu không có sự đau khổ
làm thứ để so sánh, hạnh phúc có phải thật sự là hạnh phúc hay không? Không
có sự hạnh phúc làm nền tảng, vậy người còn có thể để bản thân mình cảm nhận
sự đau khổ sao? Philomena im lăng không đáp lời.
"Ta không có ý nhằm vào ngươi hay bà nội của người, mà là tính cách của bản
thân ta, cũng không quen với phương pháp tự giam cầm bản thân để né tránh
hiện thực, ta sẽ lựa chọn trực tiếp đối mặt."
Bởi vì, ta cũng không có đường lui.
"Được rồi, ta đã biết." Philomena đứng người lên.
"Philomena."
"Đội trưởng, ngươi còn có việc?"
"Ngươi có muốn tỉnh lại từ trong giấc mộng của mình không?"
"Không có suy nghĩ này, ta cũng thấy không cần thiết phải như thế, mặc dù ta
biết những lời mà đội trưởng ngươi vừa nói khi nãy rất có lý, nhưng ta vốn thích
như lúc này, cũng đã quen thuộc với nó rồi."
"Được rồi, ta đã biết, cám ơn ngươi."
"Ta có cần phải về chung cư không, bọn họ có vẻ như đều về chung cư."
"Đúng vậy, đã sắp xếp phòng trước cho ngươi."
"Trong phòng có điện thoại không?"
"Có."
"Được rồi."
"Ngươi lên nhà trên tìm hai tên thần bộc, để bọn họ lấy xe chở ngươi đến chung
cư."
"Ừm."
Chờ đến khi Philomena đã rời đi, Pall chạy vào trong phòng sách, nhảy lên trên
bàn đọc sách, mở miệng nói:
"Phương pháp mà cô ta vừa nói khi nãy, có vẻ cũng có thể xem như là một cách
giải quyết."
Karen lắc đầu, nói: "Tôi không phải là đang tỏ ra mình mạnh mẽ gì, mà là tôi
vốn cũng không có khả năng để làm như vậy, cho dù tôi thật sự có thể phong ấn
cảm giác đói bụng kia lại, nhưng ta rõ ràng cũng cảm giác được, cảm giác đói
bụng kia mỗi một lần xuất hiện sẽ càng trở nên dữ dội khó kiềm chế hơn, thậm
chí có lẽ nó còn có liên hệ với cảnh giới của bản thân tôi.
Nếu như tôi phong ấn nó lại, như vậy vào một ngày nào đó, nó sẽ phá tan lồng
giam, bao phủ tôi chỉ trong chớp mắt, ngay cả cơ hội để tôi chống lại nó cũng
không có."
"Ồ, ta cũng hiểu, nhưng ở chỗ của ta còn có một phương pháp khác, nhất định
có thể có chút tác dụng."
"Phương pháp gì?"
"Ta giúp cậu chuyển lời, để cho yêu tinh radio đi chế tạo hai cái quan tài."
"Hai cái?"
"Đúng, hai cái."
"Cũng đúng, để thêm một cái dự phòng, lỡ như có một cái trận pháp bị hỏng."
"Không, là cậu một cái, một cái khác để cho ta."
"Cô có ý gì?"
"Ý của ta rất đơn giản, lần sau khi cậu gặp lại tình huống giống như lúc buổi
chiều hôm nay, cậu hãy khởi động khế ước quan hệ cộng sinh, triệu hoán ta, ta
và cậu sẽ cùng nhau chia sẻ."
"Cô có biết cái này đau đớn dường nào không?"
"Karen, ta đã trải qua nhiều sóng gió hơn cậu đấy, đau đớn mà ta phải trải qua
cũng nhiều hơn cậu." Pall vừa nói vừa lắc lắc cái đuôi của mình,
"Cho nên, không nên xem ta thành một cô bé ngây thơ không hiểu gì cả, khi bà
đây còn đang cùng với mấy chị em tranh luận xem cái thứ phía dưới của đàn
ông là thẳng hay là cong thì Dis vẫn còn chưa ra đời đấy!"
Karen cười nói: "Hai chuyện này cũng không giống nhau."
Pall mở bàn chân mèo ra, nói: "A, chỉ là việc chịu đựng đau đớn thôi mà cậu
cũng cảm thấy bản thân mình ưu việt rồi sao, không phải cũng chỉ là sự đau đớn
mà Thần Trật Tự phải chịu thôi sao, cậu nghĩ lúc ta luyện hóa cái ngón tay này
thì cũng không bị Thần Ánh Sáng trừng phạt à!"
Karen lắc đầu, nói: "Lúc tôi chịu đựng đau khổ ở trong quan tài, biết mọi người
ở bên ngoài vẫn đang rất an toàn, trong lòng tôi sẽ dễ chịu một chút."
Nếu như không phải là vì phòng ngừa mình đi tổn thương mọi ngươi, vậy tại
sao tôi phải tự nhốt mình vào bên trong quan tài?
Pall yếu ớt nói: "Nhưng ta ở bên ngoài cũng không cảm nhận được sự an toàn gì
cả, biết cậu đang ở bên trong chịu đựng đau khổ, thì ta cũng sẽ rất không thoải
mái."
"Tôi cảm thấy sự đau đớn cũng không cần phải chia sẻ đâu, thật đấy."
"Đó là bởi vì vốn cũng không có cơ hội để làm vậy, cho nên những câu như
“anh sẽ chia sẻ khó khăn và tự nguyện để cho nỗi đau mà em chịu xảy ra trên
người anh” đầy cảm động trong mấy quyển tiểu thuyết tình yêu kia đều là
những câu nói nhảm nhí già mồm thiếu não.
Nhưng bây giờ, nếu chúng ta có khả năng làm như thế, vì sao lại không làm?
Karen, ta bây giờ ngoài trừ việc tạo vài quả cầu lửa ra, cũng chẳng thể giúp
được gì nhiều cho cậu." Pall bò lên trên người Karen, thuận theo cánh tay mà
trèo lên bả vai Karen.
Karen quay đầu nhìn qua, Pall thì duỗi hai bàn chân trước ra để lên trên mặt
Karen, nhìn chằm chằm vào mắt của anh trong khoảng cách gần, nói: "Ta đã
đáp ứng Dis, phải chăm sóc cậu cho thật tốt."
"Vậy thì bây giờ cô có vẻ đang nói ngược rồi đấy."
"Giống như Dis đã nói, gia huấn của nhà Inmerais là: Người nhà trên hết.
Dis vì cậu, cam nguyện tự nổ mảnh vỡ Thần cách mà chìm vào trong giấc ngủ
say; đám người Mason, Mary và Winnie, vì để cho cậu có thể sống thoải mái
hơn ở Wien, không đến mức phải chịu sự khinh bỉ ở trang viên Ellen, nguyện ý
vì cậu đi vay tiền mua nhà.
Giữa những người nhà thật sự, vốn là phải trợ giúp nhau trong khả năng của bản
thân. Trừ phi chính bản thân Karen cậu, không cho rằng Pall ta đây là một thành
viên trong nhà Inmerais, không thừa nhận ta là người trong nhà.
Cho nên, lần sau khi cảm giác được cơn đói bụng kia, chúng ta sẽ cùng nhau
chịu đựng, được chứ?"
"Được rồi."