Số 13 Phố Mink

Chương 1321

Alfred điều khiển xe tang lái vào trong Ellen chung cư, hai người chú và dượng

út của Healy sớm chạy ra mở cổng.

"Thưa ngài, có cần chuẩn bị bữa ăn khuya không?" Mẹ của Healy đi đến trước

hỏi.

"Không cần." Alfred khoát tay áo.

Lúc này, Muri mở miệng nói: "Ta đề nghị, mọi người chúng ta lúc này nên tập

trung lại họp mặt một chút? Mục đích là gia tăng sự hiểu rõ và tin tưởng với

nhau hơn, trong số chúng ta cũng có một vài thành viên vừa mới gặp mặt nhau

một lần mà thôi, có vài người mặc dù cùng một nhau trải qua kỳ tuyển chọn

huấn luyện và thí luyện ở trong Cánh Cổng Luân Hồi, nhưng cũng không kịp

quen biết nhau rõ hơn. Từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là đồng đội thân thiết

của nhau, tôi cảm thấy chúng ta có thể chia sẻ lẫn nhau một chút về sở thích,

thói quen sinh hoạt hằng ngày, mọi người cảm thấy thế nào?"

Richard giơ tay lên, ủng hộ nói: "Tôi cảm thấy nên làm vậy."

Ashley gật đầu nói: "Tôi cũng đồng ý."

"Alfred, còn anh thì sao?" Muri nhìn về phía Alfred."Đương nhiên rồi, đội phó."

Alfred đương nhiên biết rõ việc Karen để Muri làm đội phó, nhưng mà đề nghị

vừa rồi của Muri mới đưa ra cũng không phải là để củng cố địa vì bản thân, mà

là thật sự hi vọng xây dựng lên không khí của tiểu đội.

Mặc dù mọi người lúc trước ăn cơm và trò chuyện ở sân sau Nhà Tang Lễ rất

vui vẻ, nhưng bởi vì Karen có mặt ở đó, cho nên tất cả mọi người cũng có chút

kìm chế. Muri cảm thấy, toàn bộ người trong tiểu đội giống như đều rất sợ hãi

hoặc gọi là kính sợ Karen vậy.

Muri cười nói: "Vậy thì mọi người đến phòng của tôi đi."

Alfred thì nhìn về phía mẹ của Healy, dặn dò nói: "Chuẩn bị nước trà, cà phê…

Mọi ngươi có ai uống nước đá không?"

"Tôi."

"Tôi."

"Tôi." Một đống người cùng nhấc tay.

"Lại chuẩn bị một ít nước đá, còn có một số món ăn vặt nhỏ, có cái gì thì chuẩn

bị cái đó."

"Vâng, tôi đã hiểu thưa ngài Alfred."

Tất cả mọi người đi vào phòng của Muri, ngồi trên mặt đất quanh một cái bàn

trà, dù sao thì trên mặt đất đều có phủ một tấm thảm mới mua ở phía trên.

"Tôi nghĩ, mọi người chắc hẳn cũng không cần thiết phải giới thiệu về gia tộc

của mình đâu nhỉ? Mỗi người đều có được danh sách thành viên của tiểu đội,

chúng ta chủ yếu giao lưu về một chút sở thích trên mặt sinh hoạt hàng ngày.

Bắt đầu từ tôi trước đi, ngày bình thường tôi thích đọc sách nghe âm nhạc, à,

tiếp theo tôi còn phải dựa theo lời dặn dò của đội trưởng mà thường xuyên đến

rạp chiếu phim để xem phim."

Alfred cười nói: "Việc này cũng không khó, tôi sẽ sắp xếp để người ta chuẩn bị

một rạp chiếu phim nhỏ ở trong khu chung cư này, thuê một người chuyên môn

chiếu phim là được."

"Làm phiền anh rồi, Alfred."

"Không có gì."

"A, đội phó Muri, sở thích của cậu cũng không giống với hình tượng bên ngoài

của mình lắm nhỉ." Ashley cười trêu chọc nói.

Muri thì trả lời: "Trong một số thời điểm thì bộ dáng mà cô lộ ra bên ngoài là

một tập quán, rất nhiều có sở thích cũng không liên quan gì đến nghề nghiệp

của họ cả, tựa như là trước đây cô có thể tin được rằng đội trưởng có tài năng

trong việc nấu nương không?"

"Tôi tin mà, đàn ông vừa đẹp trai vừa biết nấu ăn ngon, quả là sự kết hợp hoàn

mĩ, đúng không, Blanche."

"Đúng thế." Blanche nói.

Alfred lấy ra quyển bút ký nhỏ, ghi chép một câu vào: "Người lo việc cơ bắp."

"Chúng ta tiếp tục đi, ai muốn nói nào?"

Sau đó những người khác bắt đầu nói ra sở thích của mình.

Ashley nói mình thích giải phẫu, nhưng mà không có hứng thú gì với chó mèo

bình thường, cô cảm thấy rất hưng phấn đối với việc giải phẫu yêu thú, cho nên

về sau nếu lúc làm nhiệm vụ gặp phải thi thể của dị ma hay yêu thú đã chết hoặc

là còn sống, cô có thể phụ trách việc xử lý và giải quyết hậu quả.

Alfred ghi lên ở trên quyển bút ký nhỏ: "Nhà trang điểm."

Phu nhân Lake đúng là một nhà trang điểm có kinh nghiệm phong phú, nhưng

dù sao cũng là một người bình thường, cho nên về sau khi xử lý một chút thi thể

đặc biệt cũng có chỗ không tiện, dễ dàng bị thương và ô uế.

Alfred cảm thấy, có thể giải phẫu, cũng sẽ có thể lắp ráp, Ashley hoàn toàn có

thể phát triển theo con đường này. Blanche nói ngày thường cô rất thích búp bê

và mô hình, thích tự mình thiết kế một chút quần áo.

Alfred ghi vào trong bút ký: "Trợ lý của nhà trang điểm."

Bart cùng Mas thì không có cái gì cụ thể hứng thú yêu thích, Alfred đánh dấu

cho bọn họ thành "Người lo việc cơ bắp". Ventura có chút ngại ngùng mà nói

một việc, cậu ta thích một mình nhìn vào tấm gương trong nhà tắm mà luyện tập

đọc thơ ca.

Alfred đánh dấu cho cậu ta trong danh sách: "Người giữ cửa đón khách."

Memphis thì nhìn Richard đang ngồi bên cạnh mình một chút, bờ môi ngập

ngừng hai lần.

Alfred kém chút nghĩ là Memphis muốn nói việc ông ấy thích làm là về nhà

đánh con trai. Cũng may, Memphis chỉ là nói: "Lúc rảnh rỗi ta có điêu khắc một

chút."

Hả? Điêu khắc?

Trong lòng Alfred có chút vui mừng, anh ta thật không biết rằng Memphis sẽ

còn hiểu biết về phương diện này, lập tức ghi vào trong danh sách: "Người đóng

quan tài."

Do dự một chút, Alfred thêm vào hai chữ nữa: "Trợ lý."

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mình hẳn mới là người đóng quan tài cho Nhà

Tang Lễ, nếu như ngài Memphis trình độ đầy đủ, làm phụ tá cho mình là thích

hợp nhất.

Richard nhìn xung quanh, đến phiên cậu ta.

Memphis quay đầu nhìn chằm chằm Richard, Alfred biết, ông ta là đang lo lắng

Richard nói ra những lời như việc cậu ta thích làm nhất đó là đến cửa hàng điểm

tâm. Richard mở miệng nói: "Gần đây tôi thích nghiên cứu về việc chữa trị vết

thương ngoài da."

Alfred ghi vào trong quyển bút ký: "Người chủ trì."

Cuối cùng đến phiên Alfred, Alfred đóng quyển bút ký lại, cười nói: "Lúc bình

thường tôi thích nghiên cứu một chút ngôn ngữ và ký tực, phần lớn là những

loại cổ xưa đã thất truyền kia."

Nước trà và đồ ăn vặt được đưa lên, mọi người bắt đầu tiếp tục tùy ý nói chuyện

tán gẫu. Sau khi nói chuyện gần hai tiếng đồng hồ, mọi người mới giải tán.

Phòng của Richard ở sát vách của Memphis, lúc hai người cùng trở về, Richard

tựa lưng vào trên vách tường hành lang, phát ra một tiếng cảm khái: "Tôi cảm

thấy bọn họ ai nấy đều thật mạnh."

Memphis mở miệng nói: "Ngươi có thể đuổi kịp bọn họ."

Richard lắc đầu, nói: "Cảm giác rất là khó, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức vậy."

Nói xong, Richard vỗ vỗ bả vai của Memphis, vừa cười nói: "Lâu rồi không

gặp, thật đúng là rất nhớ ông đấy, còn ông thì sao, có nhớ tôi không?"

Memphis nhẹ gật đầu.

"Thật tốt, ông vẫn còn ở trong tiểu đội mới."

"Không phải vẫn còn có Karen sao?"

"Karen là đội trưởng, không giống. Ài … tranh thủ thời gian làm nhiệm vụ đi,

dạo gần đây hơi túng một chút."

Memphis móc từ trong túi ra một xấp phiếu điểm: "Ở chỗ của ta vẫn còn một

chút, ngươi trước tiên có thể cầm đi dùng."

"Hô, lại không có việc gì chính đáng cần tiền mà lại đi vay của ông, tôi cũng

không phải không biết xấu hổ như cha của tôi."
Bình Luận (0)
Comment