Sau buổi liên hoan thành lập tiểu đội, Karen ở trong nhà nghỉ ngơi cả ngày, sáng
sớm ngày thứ ba, anh soi mặt vào gương, nhìn xem chính mình trong gương,
sắc mặt cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường.
"Sắc mặt hôm đó của tôi thật sự đáng sợ như vậy sao?" Karen hỏi.
Pall trả lời: "Người bình thường cho dù là nhỏ nến nóng chảy lên người cũng đã
không chịu nổi.huống chi là dùng ngọn lửa để trực tiếp nướng linh hồn mình?"
"Vào thời đại đó của cô mà đã lưu hành việc nhỏ nến chảy rồi sao?"
"Có thể là do thời đại đó của ta vẫn còn chưa phát minh ra đèn điện."
"A, là như vậy sao."
"Cậu đang muốn ra ngoài sao?"
"Ừm, đi thăm đội trưởng của tôi một chút, cùng lúc mang bản kế hoạch của
nhiệm vụ trộm mộ kia về."
"Hắn ta đã làm xong rồi sao?"
"Nằm trong bệnh viện hai ngày, chắc cũng đã làm xong, trong lúc không có việc
gì làm phân tán sự tập trung của hắn, hiệu suất làm việc của hắn vẫn rất đáng
tin."
"Vậy lần sau nếu có việc cần thì cứ trực tiếp tiễn hắn lên giường chẳng phải sẽ
nhanh hơn sao?"
"Không tốt, tôi nghi ngờ nếu thử lại một lần, tôi mới là người sẽ nằm ở trên
giường bệnh."
"A, bé Karen nhà ta vẫn luôn khiêm tốn như vậy."
"Hầm mộ kia nằm ở vùng biển gần thành phố Tang Phổ."
"Đến lúc đó có cần ta triệu hồi Acelos để giúp không?"
"Đương nhiên, đây cũng là bước chuẩn bị cho việc khai quật đồng xu Varax kia,
đồng xu đó cũng đang nằm ở dưới đáy biển, nhưng cũng không nằm ven bờ
biển." "Nói cách khác, lần nhiệm vụ trộm mộ này ta cũng được đi theo sao?"
"Ừm."
"Ha ha, quá tốt rồi!"
"Được rồi, tôi đi trước đây."
Karen vốn định đi tìm Alfred để chìa khóa xe, nhưng Alfred cũng không ở nhà,
xe tang trong nhà và chiếc xe Pens cũng đều không có, chỉ có một chiếc xe Miz
cao cấp màu hồng phấn.
Trong chung cư có mười người ở, các đội viên thừa dịp hai ngày này không có
việc gì làm, có thể đi mua sắm, du lịch, đi dạo ở thành phố York, mặc kệ là chỗ
của người bình thường hay là chỗ của giáo hội, nhưng nơi có thể đi tham quan
và vui chơi thật sự rất nhiều.
Mà Alfred còn đang bố trí về mặt sinh hoạt cho mọi người, cho nên số lượng xe
có thể dùng được trở nên rất ít.
"Đội trưởng, ngài muốn đi ra ngoài à?"
Muri đang ngồi trên ghế dài trong sân mà đọc sách đứng người lên hỏi.
Cậu ta trái lại cũng không có hứng thú đi dạo, ban ngày hầu như đều lấy sách
trong phòng sách của Karen ở Nhà Tang Lễ để đọc, ban đêm sau khi về chung
cư thì xem hai bộ phim rồi nghi ngơi, vị"Dũng sĩ" của gia tộc Benda này, thực
chất bên trong lại có một chút gì đó của một văn sĩ.
"Ừm, phải đi ra ngoài một chuyến."
"Để tôi đi cùng với đội trưởng, a, đây là chìa khóa xe của Ashley."
"Chìa khóa xe của Ashley sao lại ở trong tay cậu?"
"Chìa khoá dự phòng, cô ấy co chia ra mấy chìa cho mọi người để ai muốn
dùng xe thì có thể tùy ý."
"Được rồi."
Muri lái xe, Karen ngồi bên ghế phụ, hai người đàn ông ngồi vào trong chiếc xe
này vẫn cảm thấy có chút gì đó là lạ.
Đường đến bệnh viện của giáo hội cũng không khó đi, nó nằm ở vị trí ngoại ô,
trực tiếp lái thẳng đến là được, tất nhiên giáo hội cũng không hi vọng người
được đưa tới bệnh viện để cấp cứu lại chết giữa đường vị bị kẹt xe.
Muri đi đỗ xe, sau khi Karen đưa giấy chứng nhận của mình ra thì một mình
đến khu giường bệnh, lúc đẩy cửa ra bước vào phòng bệnh thì trông thấy Neo
đang nằm ở trên giường bệnh và trò chuyện rất hăng say với một vị nữ bác sĩ, vị
nữ bác sĩ này cũng đang che miệng cười không ngừng.
Lúc Karen bước vào trong phòng, nữ bác sĩ sửng sốt một chút, lập tức dặn dò
vài câu xã giao quan tâm bệnh nhân rồi sau đó rời khỏi phòng bệnh.
"Xem ra, tôi đã quấy rầy ngài trung đội trưởng rồi nhỉ?"
Neo chỉ chỉ về phía cửa, nói: "Nữ Mục Sư, thích thám hiểm, ta đang dẫn dắt hạt
giống thám hiểm trong lòng của cô ta, thúc giục nó nảy mầm, tranh thủ trước
khi ta xuất viện thì cô ta cũng xuất viện, gia nhập vào tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật
của ta."
"Vậy mà đang nói về chuyện công việc sao?"
"Không phải thế thì là gì, nói chuyện tình cảm sao?"
"Cũng không phải là không thể được, tâm trạng vui vẻ có thể có ích cho việc
hồi phục vết thương."
Karen ngồi xuống ở bên giường, cầm lấy một quả quýt rồi lột vỏ, lúc tách một
múi quýt ra, Neo hé miệng, Karen bỏ múi quýt vào trong miệng mình, sau đó
khẽ nhíu mày:
"Chua thật."
Nói xong, phần quýt còn lại đều bỏ vào trong miệng của Neo. Neo nhai nuốt:
"Ta cảm thấy rất ngọt."
"Chắc là bởi vì bị thương nên vị giác còn chưa khôi phục, hoặc là dùng thuốc
cho nên bị đắng miệng."
"Ta khôi phục rất tốt."
"Uống nước còn đái dầm không?"
"A."
"Đúng rồi, tiểu đội của tôi đã thành lập, bây giò thành viên là 10 người, tôi cảm
thấy tôi có thể tạm thời để lại hai vị trí biên chế còn trống, cũng không cần gấp
gáp bổ sung cho đủ, về sau nếu gặp được người phù hợp thì cũng tiện để mời họ
gia nhập."
"Cậu không cần Peia và Fanny sao?"
"Không phải là có ý này, về sau có lúc cần thì có thể mượn tới dùng một chút."
"Chướng mắt thì cứ việc nói thẳng thôi, dối trá, nhưng mà cũng đúng, để lại hai
vị trí biên chế trống thì ít ra sau này khi làm việc cũng thoải mái hơn."
"Cho nên, trung đội trưởng, bản kế hoạch đâu?"
"Ta làm xong rồi."
"Ta biết ngài làm việc hiệu suất rất cao."
"Bởi vì không có chuyện gì khác để có thể làm."
Neo rút một túi tài liệu ra từ dưới gối, đưa cho Karen, "Tỉ lệ nguy hiểm vẫn có,
cậu cần chú ý một chút."
"Tôi biết."
"Bản kế hoạch về rồi cậu hẵng xem sau, ta đã vạch ra toàn bộ quá trình hành
động rồi, phương tiện giao thông mà ta cân nhắc trong kế hoạch là cái con hải
thú lần trước, cậu còn thể gọi nó ra được không?"
"Có thể."
"Ừm, mặt khác ta sẽ sắp xếp trước một chút quan hệ, để hai tiểu đội Đòn Roi
Kỷ Luật ở thành phố Tang Phổ điều tra và dọn dẹp đám buôn lậu ở vùng biển
xung quanh, lúc đó các ngươi trộm mộ cũng sẽ không bị ai quấy rầy."
"Ngài cân nhắc thật chu đáo, nhưng tiền trà nước là do ngài trả à?"
"A."
"Còn có một việc, tôi muốn nhắc nhở ngài, ngày đó lúc về quên không nói."
"Nói."
"Ngài…."
Karen giơ tay lên, bố trí một cái kết giới đơn giản