Điểm số của mọi người đa phần là ở vào khoảng 7 đến 8 điểm, việc để Karen
cảm thấy có chút ngoài ý muốn đó chính là Philomena, cô ta được 9 điểm.
Sau khi tất cả mọi người đã kiểm tra xong, Bart thu gom lại tất cả phiếu kiểm
tra sức khỏe để mang đi đóng dấu, chờ đến khi cậu ta quay trở lại, mọi người ra
khỏi thành.
"Các ngươi kiểm tra xong rồi sao?"
Hạ Lập cưỡi chiến mã đi lại gần, xem ra ông ta đã kết thúc ca trực, áo giáp trên
người cũng đã được cởi xuống.
"Đúng vậy, thưa ngài Hạ Lập." Karen đáp lại nói.
"Vậy sau đó các ngươi muốn đi đâu?"
"Về thành phố York."
"Thật ra ta đề nghị các ngươi nếu như không có việc gì quá vội vã ở thành phố
York, thì có thể về trễ một chút."
"Tại sao vậy?" Karen nghi ngờ nói, "Đã có chuyện gì xảy ra rồi sao?"
"Quân đồn trú vừa mới điều động một tiểu đội Kỵ Sĩ chim ưng, bây giờ thành
phố York đang trong lúc bắt chuột, bây giờ nếu các ngươi quay trở về thì sẽ phải
bận rộn đấy."
Quân đồn trú thấp hơn một cấp so với Kỹ Sĩ Đoàn, bình thường thì phần lớn là
Kỵ Sĩ giải nghệ, xem như là "Quân dự bị", đồng thời còn chi viện cho đại khu
nếu có nhiệm vụ cần thiết.
Nếu muốn điều động Kỵ Sĩ Đoàn thì nhất định phải trải qua sự phê duyệt của
hội nghị bàn tròn, nhưng quân đồn trú có thể được điều động nếu Đại Chủ Giáo
đại khu ra lệnh.
"Tôi không nhận được tin tức gì cả."
"Có lẽ là cấp trên của cậu muốn để cho cậu nghỉ ngơi nhiều hơn một chút,
không muốn để cho cậu mệt nhọc khi quay trở về, ha ha."
"Cảm ơn đã thông báo, ngài Hạ Lập."
"Không có việc gì, đội trưởng Karen. Đúng rồi, Bart, lần sau lúc ngươi được
nghỉ thì có nên cân nhắc tới nhà của ta để hẹn vị hôn thê của ngươi ra ngoài hẹn
hò không?"
"Chú có thể hỏi đội trưởng của chúng ta, bây giờ chúng ta rất bận rộn."
"A, đúng vậy, lần này coi như thôi, lần sau nếu để cho ta phát hiện lúc ngươi
được nghỉ mà không đến đây, cho dù liều mạng không làm đội trưởng tuần tra
mà bị đày đi làm quân đồn trú, ta cũng muốn đến thành phố York để đánh gãy
chân của ngươi đấy."
"Chú à, không thể làm như vậy được, cháu cảm thấy bất cứ chuyện gì đều cần
phải thuận theo tự nhiên, nhất là ở trên vấn đề hôn nhân, cần phải tôn trọng sự
lựa chọn của những người trẻ tuổi như cháu hơn.
Chưa kể là bây giờ nơi nào còn có kiểu kết hôn theo ý muốn gia đình chứ, chú
cũng nên thừa dịp nghỉ ngơi để vào trong thành phố xem một chút, cảm nhận
làn gió mới của hiện đại."
Hạ Lập nhìn về phía Karen: "A, có phải như vậy không, đội trưởng Karen?"
"Hôn nhân của tôi được người trong nhà sắp đặt."
"Ngươi nhìn xem!" Hạ Lập ưỡn sau lưng lên, cầm roi ngựa trong tay chỉ vào
Bart, "Cẩn thận chân của ngươi, ta không ngại để cho con gái ta chăm sóc cho
một thằng ngồi xe lăng đâu, ít ra nó cũng không cần phải lo lắng tên đó có thể
vượt quá giới hạn."
Richard đã khôi phục một chút tinh thần lúc này cũng mở miệng nói: "Ngồi xe
lăn thì không thể đi ngoại tình sao?"
Hạ Lập cười nói: "Ý của ta là, đánh gãy tất cả chân của hắn."
Bart: "..."
…
"Mẹ, ta đói."
"Tôi hôm qua ngươi cũng vừa mới ăn xong."
"Nhưng mà bây giờ ta đang đói bụng mà, đói bụng mà."
"Ngươi nên biết, ngươi nũng nịu đối với ta cũng không có ích lợi gì, ta cũng
chưa từng xem ngươi thành con gái của ta."
"Chẳng qua là ta cảm thấy tỏ vẻ nũng nịu đối với người nuôi dưỡng ta, là một
sự tôn trọng."
"Giữa chúng ta, cũng không tồn tại cái gì là tôn trọng."
"Mẹ à, ngài đang lo lắng nếu ta tiếp tục trưởng thành, thì ngươi sẽ không có
cách nào khống chế ta sao?"
"Không, ta không lo lắng, khi ta tiếp ngươi ra khỏi cơ thể của chồng ta thì ta
cũng đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý mình sẽ là bữa ăn cuối cùng."
"Mẹ à, ta cảm thấy bây giờ chúng ta có thể rời khỏi thành phố York, mẹ không
cảm thấy những ngày này càng lúc càng có nhiều người đang điều tra về chúng
ta sao, trong mây đen trên trời, còn luôn luôn xuất hiện bóng dáng của chim
ưng."
"Ngươi biết sát hại thần quan Trật Tự thì phải trả giá gì sao? Ngươi còn biết liên
tục sát hại nhiều thần quan Trật Tự như vậy thì cái giá phải trả lại là cái gì sao?"
"Ta không biết cụ thể, nhưng có thể tưởng tượng ra được sơ sơ."
"Bây giờ chúng ta tiếp tục ở lại thành phố York thì còn có thể có cơ hội để ẩn
nấp, rời khỏi thành phố York, chúng ta sẽ bại lộ ngay lập tức."
"Không, ta biết, ngài chỉ đang lấy cớ mà thôi, ta biết ý nghĩ của mẹ mà, sau khi
nuôi dưỡng ta xong thì sẽ tìm một cơ hội, ở một vị trí dễ thấy, để cho ta và mẹ
cùng một chỗ phát ra một tiếng gào thét phẫn nộ.
Mẹ cũng đã thiết kế xong kết cục cho ta, đó chính là giống như một viên pháo
hoa."
"Tùy ngươi nghĩ ra sao."
"Đây chính là hiện thực, ta không cách nào rời đi mẹ, ít nhất là bây giờ, a, ta lại
ngửi được mùi thơm rồi, ở ngay phía trước. Mẹ, thấy ta có ngoan không, ta tự
tìm được bữa tối cho mình rồi đấy."
Phu nhân Sidra trầm mặt, bóng người biến mất lẫn vào trong đêm tối.
Phía trước, có một chiếc xe ngựa chạy qua, trên xe ngựa có hai người trung niên
mệt mỏi đang ngồi, trên người bọn họ mặc thần bào Trật Tự, lúc này còn đang
oán trách cấp trên sắp xếp bất công trong công việc.
Ở thành phố York, xe ngựa cũng không hoàn toàn biến mất, vẫn có rất nhiều
người chọn dùng nó như trước đây, nhất là vào lúc buổi tối khi đường không kẹt
xe.
"Mẹ, chúng ta không ra tay sao?"
Phu nhân Sidra không hề động đậy, sau khi chờ đến lúc xe ngựa đã chạy qua
một khoảng xa, phu nhân Sidra mới bước ra từ trong bóng tối.
"Mẹ, ngài thả bữa tối của ta đi mất rồi."
"Đó là mồi câu, mồi câu để câu chúng ta."
"A, phải không, mẹ thật lợi hại."
Phu nhân Sidra đi đến một khu biệt thự liên hợp, đẩy cửa sân ra, đi tới trước
cửa, gõ cửa chính.
Chỉ chốc lát, cửa mở, mở cửa là một người đàn ông.
Phu nhân Sidra đặt hai tay của mình ở trước ngực, thành tiếng nói: "Ca ngợi
Thần Trật Tự vĩ đại."
Người đàn ông ngay lập tức đáp lại: "Ca ngợi Thần Trật Tự."