Số 13 Phố Mink

Chương 1409

"Đây là sổ tay dự báo mới, gần nhất tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, hi

vọng ngài có thể cùng với phu nhân của mình tự bảo vệ bản thân và con cái."

Người đàn ông ngay lập tức hỏi: "Vẫn còn chưa bắt được kẻ đó sao?"

"Thật có lỗi, vẫn chưa bắt được." Phu nhân Sidra thở dài, "Chúng ta đang cố

gắng."

"Có đôi khi ta thật không thể không chất vấn hiệu suất làm việc các ngươi, kẻ

này tùy ý chà đạp tôn nghiêm của Trật Tự chúng ta vậy mà đến tận bây giờ các

ngươi còn chưa bắt được, còn tùy ý để hắn ta tiếp tục giết người."

"Chúng ta tiếp nhận lời phê bình của ngài, nhưng xin ngài cất kỹ sổ tay dự báo,

hiện tại tôi còn muốn xác nhận một chút, vợ con ngài có ở nhà không?"

"Ở nhà."

"Được rồi, vậy thì tốt rồi."

Hai mắt của phu nhân Sidra ngưng tụ lại, lúc này trong mi tâm của bà ta có một

khuôn mặt nữ bay ra, trực tiếp ghìm chặt cái cổ của người đàn ông, đồng thời

tiến hành giam cầm lại toàn bộ cơ thể của hắn ta.

Ngay sau đó, phu nhân Sidra đi đến, đóng cửa phòng lại.

"Anh à, là ai gõ cửa vậy?" Một người phụ nữ đi xuống từ trên lầu, nhưng sau

khi nhìn thấy cảnh này, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi, nhưng cô ta còn chưa kịp

thét lên, cả người đã trôi lơ lửng, mặc cho cô ta giãy giụa như thế nào đều

không thể tránh thoát, thậm chí ngay cả âm thanh cũng chẳng thể phát ra được.

Phu nhân Sidra cứ như vậy mà treo bọn họ đến phòng khách, vung tay lên, hai

người đều bị dán lên trên vách tường, ngay sau đó thì phù văn Lula thần bí xuất

hiện, đánh vào trên người của bọn họ.

Một cái ghế ở trước mặt bà ta vỡ ra, hai chân ghế trực tiếp bay đi, cố định hai

người chủ nhân của căn nhà này ở trên tường.

Máu tươi của hai người bắt đầu chảy tràn xuống tới, hai con ngươi mở to, mặc

dù còn sống, những cũng đã mất đi tất cả năng lực để phản kháng.

Lúc này, từ trên thang lầu một cô bé mười một mười hai tuổi đi xuống, tay dắt

theo một đứa bé trai nhỏ tuổi hơn.

"A a a!"

Tà linh đang chuẩn bị tiến hành ăn nuốt đôi vợ chồng này cho no nê, thì bỗng

cất lên tiếng hú quái dị.

"A, trời ạ, nơi này thế mà còn có hai đứa thần bộc trẻ tuổi như thế, thật sự là hai

đứa trẻ tràn ngập thiên phú, máu tươi và linh hồn của bọn chúng chắc hẳn sẽ vô

cùng tươi non."

Phu nhân Sidra vung tay lên, hai đứa trẻ lúc này đã bất tỉnh, té lăn quay trên bậc

thang.

Tà Linh giống như là một sợi dây thừng mà vọt về phía bọn chúng vậy, nhưng

rất nhanh, cơ thể của nó ngừng lại, nhìn về sau thì phát hiện là do phu nhân

Sidra kéo nó lại.

"Hai người lớn cũng đã đủ để ngươi ăn no."

"Không, mẹ à, bây giờ sức ăn của ta rất lớn đấy."

"Không cho phép."

"Mẹ, ngài không cảm thấy bản thân mình rất buồn cười hay sao, rõ ràng là đang

báo thù, vẫn còn muốn để ý đến những ràng buộc đạo đức này à?"

"Bản thân ta vốn chính là một chuyện cười, ta và chồng của mình, đều là trò

cười."

"Mẹ à..."

"Sức mạnh của ngươi bây giờ đủ để thoát khỏi ta, thậm chí có thể thử phản lại

ta, mặc dù ngươi vẫn luôn đang che giấu, nhưng trong lòng ta rất rõ ràng.

Cho nên, bây giờ ngươi có thể lựa chọn ăn ta và toàn bộ bọn họ, nếu như ngươi

cảm thấy thời cơ đã thích hợp."

Tà Linh xoay người lại, nhào về phía hai vợ chồng kia.

"Ta nghe lời mẹ nói, ta là bé ngoan, ha ha."

...

"Gray thế nào rồi?"

Neo ngồi trên xe lăng, nhìn xem cảnh sắc bên ngoài thông qua cửa sổ, bây giờ

hắn không phải đang ở cao ốc giáo vụ, mà là ở trong nhà Fanny, lúc này trong

nhà Fanny, còn có một số người khác, đều là thành viên của tiểu đội chó săn.

Fanny để điện thoại xuống trả lời: "Giáo hội bệnh viện nói, tỉ lệ thức tỉnh của

anh ta càng thấp hơn."

Neo nhẹ gật đầu.

Lúc này, Peia mua bữa tối trở về, nghi ngờ nói: "Chúng ta chỉ ngồi ở đây mà

chờ đợi sao?"

Neo xoay người, nhìn về phía cô, Peia lập tức cúi đầu xuống, không còn dám

oán trách.

"Không chờ, chẳng lẽ giống những thứ ngu xuẩn kia bay đến bay lui trên trời,

dùng loại mồi câu chỉ có đứa đần mới cắn câu để câu cá sao?"

"Trung đội trưởng, tôi không phải là có ý đó, tôi chỉ muốn làm chút gì đó, ngài

biết mà, con người của Gray cũng không tệ."

"Ta sẽ phụ trách báo thù cho mỗi thành viên gặp chuyện trong đội, đây là lời thề

mà chúng ta cùng nhau thề, cho nên, ta đang dùng phương pháp của mình để

tiến hành tìm kiếm.

Ta thay chính bản thân ta vào, dựa theo tín tức các vụ án mới đang không ngừng

xuất hiện, chế tạo ra biểu đồ quy luật gây án, ta đã để Wind dùng tiền để thuê

trên một trăm đứa trẻ lang thang ở thành phố York này để giúp ta tiếp cận khu

vực của một vài hộ gia đình đặc biệt.

Đều là gia đình mà cả nhà đều là thần quan Trật Tự cấp thấp và trung.

Sức ăn của nó đã lớn lên, săn giết mục tiêu đơn đã không thể nào thỏa mãn yêu

cầu của nó, lúc trước một bữa cơm chỉ cần một ổ bánh mì, bây giờ hai ổ không

đủ, còn phải thêm thịt nguội.

Không nên cảm thấy những đứa trẻ lang thang này có tác dụng gì hay không?

Tin tưởng ta, bọn họ có thể làm tốt hơn cả các ngươi nữa, một là bởi vì bọn hắn

đều là người bình thường, sẽ không khiến cho con mồi cảnh giác;

Thứ hai là bởi vì ta đã sớm hoài nghi hung thủ là lấy thân phận thần quan Trật

Tự để lựa chọn mục tiêu săn giết, ví như dạng này..."

Neo giơ một quyển sách nhỏ trong tay lên:

"Trong vụ án phía trước, trong nhà người chết không phát hiện sổ tay dự báo, ha

ha, đây chính là sơ sẩy lớn nhất của hung thủ.

Cho nên, chỉ cần để những đứa bé kia nhìn chằm chằm cửa lớn, nhìn thấy người

ngoài cầm sổ rồi tiến đến gõ cửa, thì sẽ biết hung thủ đang gây án ở nơi nào.

Dù sao hung thủ nhất định phải tiến hành nghi thức dùng cơm, chúng ta có đầy

đủ thời gian đi dự tiệc."

"Reng reng reng... Reng reng reng..."

Điện thoại vang lên, Wind nhận điện thoại, sau đó lập tức báo cáo: "Trung đội

trưởng, có đứa bé thông qua buồng điện thoại báo cáo với chúng ta. Số 128 phố

Hướng Dương!"

Tất cả mọi người mừng rỡ.

Neo đưa tay từ từ cuốn băng vải trước ngực mình lên để làn da còn chưa phục

hồi như cũ, chỗ da thịt trước ngực kia còn mang theo vết máu, toàn bộ quá trình

bên trong xảy ra cùng với tiếng xé của băng vải.

Tất cả đội viên đều nhìn chăm chú trung đội trưởng của mình, không ai đi ngăn

cản, cũng không ai dám vào đi ngăn cản lúc này.

Băng vải rướm đỏ bị Neo vứt xuống trên mặt đất, hắn ta cũng đứng người lên từ

trên xe lăn, đầu lưỡi liếm qua mình khóe miệng, nhìn vào bản thân mình trong

tấm kính cửa sổ:

"Được rồi, đã đến thời điểm ta đi săn."
Bình Luận (0)
Comment