Tà Linh Lula triệt để bị dung luyện bên dưới Tháp Ánh Sáng, biến mất không
còn một chút gì.
Neo cúi đầu nhìn xem vết thương trên cơ thể, lúc lúc nãy chiến đấu vừa rồi hắn
không thể khống chế khả năng tự hồi phục của bàn thân mình, tựa như là lúc ăn
cơm thì ngươi sẽ không suy nghĩ rằng trong nhiều năm sau thì mấy dụng cụ ăn
uống hay bát đũa của mình sẽ trở thành đồ cổ, sau đó thì bắt đầu nâng niu chúng
vào lúc này.
Nhưng vấn đề bây giờ đó là hiệu quả của việc phục hồi hơi có phần quá tốt rồi.
Tay trái của Neo rực lên Ngọn Lửa Ánh Sáng, tay phải thì ngưng tụ ra Thanh
Kiếm Ánh Sáng, bắt đầu xem chính cơ thể của mình như là nguyên liệu nấu ăn
ở trên tấm thớt gỗ, vừa khía vừa nướng thịt.
"A…a, hít khà… "
Sau một hồi “chế biến”, Neo hài lòng, sau đó hắn lảo đảo rồi ngồi bệt xuống.
Ánh mắt nhìn quét qua toàn bộ hiện trường thêm một lần, sau khi xác nhận
không có vấn đề gì nữa, hắn mấp máy đôi môi khô khốc, tự giễu nói: "Hay rồi
đây, lại phải nhập viện tiếp."
Không phải chờ thời gian quá lâu, một vùng khu vực phía trên đã bị dời đi, một
đám Kỵ Sĩ mặc áo giáp nhảy xuống, bốn phía còn có một đoàn thần quan.
Bất kể là hung thủ săn giết thần quan Trật Tự trong khu vực của thành phố York
hay là Tháp Ánh Sáng bỗng nhiên xuất hiện, bất cứ một sự kiện nào đều có thể
thu hút rất nhiều sự quan tâm đặc biệt
Một tên Trưởng Kỵ Sĩ đi đến trước mặt Neo, ngồi xổm xuống, bởi vì đội mũ
giáp ở trên đầu, ánh mắt của hắn được giấu trong khe hở trên mũ.
Nhưng chính là lần đối mặt này, con ngươi Neo cũng theo đó mà co rụt lại.
Một số thời khắc, có một số việc, nó không cần chứng cứ, bằng một cái cảm
giác thì có thể bỏ qua tất cả, nhất là đối với những người có tính cách tự kiêu
mà nói, bọn họ cũng không cần đầy đủ chứng cứ và manh mối để củng cố nhận
định của mình, ngược lại thì họ càng thích thú với niềm vui khi "Đánh cược".
Neo cười.
Mặc dù nhìn không thấy, nhưng giống như có thể cảm nhận được, phía dưới mũ
trụ giáp của tên Trưởng Kỵ Sĩ này cũng đang nở nụ cười. Neo mở miệng nói:
"Tàn dư Ánh Sáng dùng Tà Linh để thực hiện âm mưu săn giết"
Đằng sau vốn nên nên còn có thêm mấy yếu tố như "May mắn","Ngăn cản"
"Tới kịp lúc", hay là "Ca ngợi trật tự"
Nhưng kỹ năng diễn xuất tốt nhất chính là kết hợp với sự thật, sau khi nói ra "m
mưu" xong, Neo bởi vì bị thương quá nặng nên đã chìm vào hôn mê. Đây
không phải giả bộ.
…
"Tôi thật sự không ngờ đến sẽ có chuyện như vậy xảy ra, cô cũng hẳn báo sớm
cho tôi biết để trở về, Fanny à, nếu như lúc ấy tôi ở bên người của trung đội
trưởng thì có lẽ trung đội trưởng cũng không làm như vậy."
Karen ngồi ở bên cạnh vị trí tài xế mà nói với Fanny.
Trong lời nói, mang theo lời phàn nàn vừa đủ, đã có thể thể hiện ra sự quan tâm
đối với Neo, lại có thể để cho người phàn nàn không sinh ra cảm giác phản cảm.
Alfred và Muri thì đang ngồi thẳng tắp ở hàng ghế phía sau xe.
Bọn họ còn nhớ rõ, sau khi biết được tin rằng thành phố York đang trong lúc
"Bận rộn" từ miệng chú của Bart là Hạ Lập, Karen không chút do dự mà ra lệnh
mọi người ở lại chơi thêm hai ngày rồi hẵng về.
Đối với việc này bọn họ cũng không cảm thấy thiếu gia (đội trưởng) có gì dối
trá, dù sao thì đâu có ai có thể cự tuyệt một người lãnh đạo vừa có thể dẫn dắt
mọi người giành được thành tích mà vừa có thể để mọi người được nghỉ ngơi
lười biếng đây?
"Tôi cũng nghĩ báo cho cậu đấy Karen, nhưng trung đội trưởng ngăn tôi lại,
ngài ấy nói cậu quá mệt mỏi nền cần nghỉ ngơi nhiều một chút."
Karen thở dài, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, diễn kịch đến nơi đây là đủ
rồi.
Fanny lái xe đến cổng của bệnh viện giáo hội, quay đầu hỏi hai người đang ngồi
ở phía sau xe: "Ai đi cùng tôi để lấy tài liệu nhiệm vụ?"
Alfred mở miệng nói: "Để tôi."
Fanny cần đại diện Neo để đi nhận tài liệu chính thức liên quan đến nhiệm vụ
bảo vệ sắp tới, Alfred cũng đi theo để nhận về. Hai ngày sau, đoàn đại biểu của
Nguyệt Nữ Thần Giáo sẽ đến thành phố York.
Karen và Muri cùng xuống xe đi vào trong bệnh viện, sau đó Karen dừng bước
lại.
"Đội trưởng?"
"Cậu có mang Rael hay không?"
"Có mang theo." Muri cười giải thích nói, "Cần để mua điểm tâm."
Muri lúc ở trong chung cư Ellen bởi vì Karen đề nghị, dần dần thích xem phim,
mà lại bản thân anh còn biết cách chiếu phim.
Sau khi biết được chuyện này, Alfred trực tiếp đuổi việc người được thuê về để
chiếu phim lúc đầu. Cũng trích dẫn lời nói năm đó của lão gia Dis: Trong nhà
Silva không nuôi người rảnh rỗi.
Muri thích xem phim vào buổi đêm nên thời gian nghỉ ngơi làm việc thượng
muộn hơn người bình thường, thường thường thì tới tận lúc trời tờ mờ sáng thì
cậu ta mới chuẩn bị đi ngủ, khi đó thì người hầu trong chung cư cũng còn chưa
thức dậy, cậu ta cũng lười đi quấy rầy giấc ngủ của bọn họ nên thường sẽ đi ra
mấy quầy bán đồ ăn sáng cho công nhân gần chung cư để ăn một chút gì đó rồi
về phòng ngủ.
"Đi mua một chút hoa quả giúp ta."
"Được rồi, đội trưởng."
Muri đi đến cửa hàng hoa quả ở phía đằng xa, Karen đứng trước cổng bệnh viện
mà chờ. Vừa lúc cũng trông thấy một người quen cầm theo hộp cơm đi tới,
chính là Xinyali.
"Nhiệm vụ thuận lợi sao?" Xinyali hỏi trực tiếp.
"Cảm ơn tin tình báo của cô, cực kỳ thuận lợi."
"A, hẳn là có nhiều chuyện đã xảy ra ngoài tình báo, mà lại cũng không ít, là vì
không tiện nói với tôi sao?"
"Hiện tại còn không thể."
"Chắc là còn có chuyện gì muốn nhờ tôi làm?"
"Đúng thế."
"Tôi thích kiểu dứt khoát như vậy."
"Tôi cũng thế."
"Tôi cần một chút phiếu điểm để mua vật luyện tập luyện."
"Nhà Tang Lễ Pavaro."
"Tôi còn phải tự đến cửa để lấy à?"
"Đến Nhà Tang Lễ để tìm Alfred, sau này anh ta sẽ là trợ thủ liên hệ với cô, nếu
có nhu cầu gì, thì cứ trực tiếp nói với anh ta, Alfred cũng là trợ thủ của tôi."
"Được rồi." Xinyali cười, lộ ra niềng răng.
"Thầy của cô vẫn còn chưa xuất viện sao?"
"Lúc đầu thì hôm nay vốn là nên xuất viện."
"Lúc đầu?"
Kết quả sau khi bị sư mẫu phát hiện ông ấy và nữ y tá ở trong phòng vệ sinh thì
trên người của ông ấy gãy thêm hai khúc xương sườn, bây giờ còn đang nằm
trên giường bệnh."