Thiếu gia Bart, ngài đã tới, mời ngài vào."
"Resna có ở nhà không?"
"Có nhà, có nhà, tiểu thư có ở nhà, để tôi đi báo với tiểu thư rằng ngài đã tới."
"Không cần, ta trực tiếp đến gặp cô ấy."
"Chuyện này...
"Không thể sao?"
"Đương nhiên có thể, đương nhiên có thể, mời thiếu gia, tiểu thư ở trên lầu."
Bart cầm theo cái túi đi đến cầu thang, đi thẳng tới cửa phòng ngủ, cũng không
gõ cửa, đưa tay trực tiếp đẩy vào.
Trong phòng ngủ, một thiếu nữ ngồi trên xe lăn đang đọc sách, ánh nắng sau giờ
ngọ vươn xuống trên mái tóc dài màu vàng óng của cô, giống như được phủ
thêm một vẻ dịu dàng.
Resna quay đầu, nhìn về phía Bart đang đứng ở cửa, trên mặt lộ ra nụ cười, nói:
"Để tôi xuống hành lễ với cha mẹ anh."
"Không, không cần, bọn họ không đến."
"Không đến?"
"Tôi tự mình đến."
"Tự anh đến?"
"Đúng thế."
"Rất xin lỗi, chắc là cha của tôi lại ép anh đến."
"Tôi cũng có gặp chú Hạ Lập, ông ấy quả thật cũng bảo tôi tới thăm cô, nhưng
không phải là bởi vì ông ấy mà tôi đến."
"Hửm?"
"Tôi muốn đến thăm cô một chút."
"Như vậy sao... Tôi thật bất ngờ."
"Chính tôi cũng cảm thấy là như thế này." Bart mở cái túi cầm trong tay, lấy ra
một phần chân gà rút xương, sườn kho và một phần trứng bách thảo.
"Tôi mang cho cô một vài món ăn mới, cô nếm thử xem."
"Được rồi, tôi cảm thấy rất chờ mong đấy."
Bart đưa cái nĩa cho Resna, Resna nhận lấy, nhìn xem chân gà rút xương, tò mò
hỏi: "Đây là cái gì?"
"Chân gà, rút xương rồi."
Resna đưa một miếng vào trong miệng từ từ nhai thử, nhìn trên cử động trên cơ
thể, cô cũng không thích ứng với loại đồ ăn này lắm, còn có chút chống cự,
nhưng từ biểu lộ trên mặt mà xem, hương vị cũng không tệ.
"Nhai vào cảm giác rất kỳ lạ, nhưng hương vị rất ngon."
"Đúng thế."
"Đây là cái gì?"
"Sườn kho."
"Lạnh?"
"Đây là cố ý để ăn lạnh."
Resna nếm một miếng, kinh ngạc nói: "Hương vị rất đậm đà, rất thỏa mãn."
"Lại nếm thử món này, món này không cần miễn cưỡng, bản thân tôi cũng
không thích ăn lắm, nhưng đội trưởng rất thích."
"Là cái quả trứng nhìn xấu xấu này sao sao?"
"Ừm, đội trưởng tự mình ướp gia vị."
"Tôi có thấy mặt của đội trưởng anh ở trên báo, trong hình còn có anh, các
người đang ngồi xe tang đi tham gia vòng tuyển chọn cuối cùng. Cha tôi ở trong
nhà cũng đã nói, vị đội trưởng kia rất lợi hại, hiện tại cũng vậy mà về sau cũng
thế."
"Đúng vậy, đội trưởng rất lợi hại."
"Bao gồm cả việc nấu nướng sao?"
"Những người lợi hại thật sự, họ thường giỏi trên nhiều phương diện."
"Có thể nghe ra được, anh cực kỳ tôn trọng đội trưởng của mình."
"Đúng vậy, mặc dù là người đồng lứa, nhưng ở trước mặt của đội trưởng, tôi
cảm thấy mình giống như là một người vãn bối, không sợ cô chê cười, từ trên
người đội trưởng, tôi thường xuyên có thể cảm nhận được cảm giác kho đối mặt
với cha của mình."
Lột trứng bách thảo xong, cắt thành miếng, thêm một chút xíu dầu vừng và rót
vào một ít dấm lấy từ nhà của đội trưởng.
"Đây là mùi vị gì, nó là dấm sao?"
"Đúng vậy."
"Đội trưởng tự mình làm, ngài ấy sẽ dùng thuật pháp và trận pháp để gia tốc
việc chế biến."
"Một vị đội trưởng rất thú vị."
Resna ăn một miếng, mỉm cười nói: "Tôi rất thích cái mùi này."
"Vậy thì tiếc rồi, chẳng qua là tôi cảm thấy cái này mới lạ, mang đến cho cô
nếm thử, cũng nghĩ cô cũng không thích nó nên chỉ lấy hai quả, lần sau tôi sẽ
mang nhiều một chút tới, trong nhà đội trưởng còn có rất nhiều."
"Cám ơn anh, Bart."
"Không có gì phải cảm ơn, chúng ta dù sao cũng là bạn bè."
"Thật ra cha tôi cũng biết chuyện giữa hai chúng ta, tôi cũng đã giải thích với
ông ấy."
Cha của Bart và Hạ Lập là chiến hữu cũ, quan hệ hai nhà vốn rất tốt.
"Tôi biết cha của anh biết, bằng không ông ấy cũng đã sớm ủng hộ."
"Cho nên, Bart, thật rất cảm ơn anh, còn có thể đến thăm tôi.”
"Việc nên làm, bây giờ xem như là ngày nghỉ của tôi, mặc dù thời gian không
dài, nhưng sau khi trở về, dù sao cũng phải tìm một vài nơi để đi, nếu không
mấy ngày nghỉ này cũng cảm thấy có chút không hoàn mỹ."
"Để tôi đẩy cô ra ngoài dạo một chút nhé?"
"Được."
Bart đẩy Resna đi xuống cầu thang, đi ra sân phía ngoài.
"Tôi muốn nghe anh kể chuyện về những gì đã trải qua trong chuyến đi vừa
rồi."
"Thật sự muốn nghe sao?"
"Đúng vậy, không phải anh nói anh nghỉ ngơi về nhà một chuyến, không có chỗ
có thể đi sẽ cảm thấy không quen sao, không có ai để anh kể lại câu chuyện của
mình, cũng sẽ cảm thấy không quen a?"
"Muốn nghe nhiệm vụ tôi đã làm sao?"
"Không, tôi muốn nghe việc về các thành viên trong đội của anh, tôi có thể cảm
nhận được, quan hệ giữa anh và các thành viên trong đội cũng rất tốt, việc này
khiến tôi cảm thấy rất tò mòi, Bart ở trong ấn tượng của tôi cũng không phải là
một người thích người kết giao bạn bè?"
"Thật ra cũng không phải như vậy, lúc trước cũng chỉ bởi vì tôi còn chưa chín
chắn, lúc tuổi còn nhỏ, không thích tiếp xúc với người khác, không thích tỏ ra
lịch sự nhã nhặn với người khác, có lẽ, những đứa trẻ trong Kỵ Sĩ Đoàn chúng
tôi, đều có chung khuyết điểm này.
Lần này sau khi cùng tiếp xúc với các thành viên trong đội thì tôi phát hiện thì
ra tôi cũng không phải là người trầm tính nhất, tôi rất có thể là một trong những
người có tính cách hoạt bát nhất của đội."
"Tôi rất hâm mộ anh đấy, Bart, thật. Mặc dù tôi biết bây giờ tôi nói vậy cũng
không hợp "
"Tôi biết."
"Tôi cảm thấy mừng cho anh, Bart."
"Về sau mỗi lần xong nhiệm vụ trở về, tôi đều sẽ tới thăm cô một chút, chúng ta
mãi mãi cũng là bạn bè."
"Đúng vậy, chúng ta mãi là bạn bè."