Philomena đứng ở trước một bãi đất trống, đưa tay mò mẫm về phía trước, trên
đất trống trước mặt, xuất hiện một căn biệt thự cũ nát.
"Ai."
Philomena thở dài một hơi, đi vào. Đẩy cánh cửa cũ nát kia, phu nhân Filsher
đang ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách mà đan áo len, ở dưới chân của
bà ta, con trai của bà ta đang nầm sấp phía dưới, cũng là cha của Philomena.
"Trở về?"
"Ừm, trở về."
"Ngồi."
Philomena ngồi xuống chiếc ghế sa lon trước mặt phu nhân Filsher.
"Kể một chút đi."
Philomena kể lại về lần nhiệm vụ này.
"Thật thú vị." Phu nhân Filsher nhìn Philomena, "Cháu gái của ta thật sự rất liều
mạng trong nhiệm vụ lần này."
"Cháu có làm sai sao?"
"Không có làm sai, cháu làm rất đúng, có điều cái người thanh niên tên Karen
kia, quả thật có chút vốn liếng, từ trong lời cháu kể vừa rồi ta có thể cảm nhận
được, hắn ta tích lũy thật sự quá thâm hậu."
"Đúng thế."
"Nếu như cháu chính thức tỷ thí với hắn, chiến đấu liều mạng, người chết chắc
chắn là cháu, trừ phi đánh lén."
"Đúng thế.
"Xem ra cháu cũng đã nghĩ đến việc này rồi?"
"Tất nhiên, bà nội ngài cũng đã dạy cháu, nhìn thấy kẻ mạnh, việc đầu tiên nên
nghĩ trong đầu đó là làm như thế nào để đánh bại hắn, không màn bất kể
phương thức gì."
"Bởi vì chỉ có như vậy thì mới có thể tiến bộ."
"Cháu đã rõ."
"Thằng nhóc nhà Guman kia như thế nào?"
"Có chút năng lực đặc thù, trên tổng thể ở trong cái tiểu đội này, cực kỳ phổ
thông."
"Còn gì nữa không?"
"Bà nội còn muốn biết gì nữa?
"Quan hệ giữa tên Karen và nhà Guman rất tốt sao?"
"Cũng không nhìn ra được là tốt bao nhiêu, hắn ta chắc hẳn là chỉ có quan hệ tốt
với Richard, có điều hắn cũng không có mượn nhờ Richard để đạt được lợi ích."
Phu nhân Filsher gật đầu, nhẹ nhàng lắc lư cái cổ của mình, nói: "Tốt, cứ như
vậy đi."
"Cháu có thể lên lâu nghỉ ngơi rồi sao?"
"Đi đi."
Philomena đứng người lên, đi đến cầu thang.
Phu nhân Filsher đưa chân dẫm lên mặt con trai mình đang nằm trên sàn nhà,
trên khuôn mặt người đàn ông không có vẻ giận dữ chút nào, ngược lại lè lưỡi
liếm liếm đế giày của mẹ mình.
"Bây giờ Philomena càng lúc càng giống bộ dáng ta lúc tuổi còn trẻ."
Người đàn ông đang liếm sửng sốt một chút,
Sau đó tiếp tục liếm.
Phu nhân Filsher nhắm mắt lại,
Cảm khái nói:
"Tối hôm qua trong giấc mộng, ta thấy mình còn rất trẻ, còn hắn cũng rất trẻ
trung.
Ta muốn bắt lấy giấc mộng kia,
Giấc mộng tan biến, nhưng ta không cảm thấy thất vọng chút nào, bởi vì ta biết,
không bao lâu sau, ta sẽ chính thức có được nó."
Philomena lột sạch quần áo, đi vào phòng tắm, đứng thật lâu dưới vòi phun
nước.
Sau đó đi ra, không lau khô, quần áo cũng không mặc, trực tiếp đi đến giường
của mình trong phòng ngủ, nằm xuống.
Nước trên người bắt đầu dần dần thấm ướt ga giường, giống như sắc đỏ đang
không ngừng mở rộng ra bốn phía.
Hai mắt của cô nhắm nghiền.
Mệt mỏi,
Tỉnh dậy đi.
Cô mở mắt ra, bản thân đang nằm ở trong một căn nhà gỗ.
Đứng người lên, cô đi đến bên cửa sổ, nhìn xem bên ngoài, cha mẹ cô đang
chăm sóc vườn rau.
Cô cười.
Nếu như hiện thực là ác mộng, giấc mộng là tốt đẹp, vậy tại sao không thể đảo
ngược đây?
Cô nhớ tới lời đội trưởng nói với mình: Có đôi khi để cho một người tỉnh giấc,
để họ nhận rõ hiện thực, cũng không phải là điều tốt đối với họ.
Philomena đi đến chất gỗ cạnh bàn ăn ngồi xuống, cầm lấy phía trên một khối
bánh sừng bò, cắn một cái.
Sau đó cúi đầu xuống,
Nhìn xem phu nhân Filsher bò ra từ dưới đáy bàn, bà ấy đang dùng gương mặt
cọ lấy ống quần của nàng.
Cô duỗi tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của bà nội,
Cười nói:
"Cha đã nói, cháu rất giống với mẹ ông ấy lúc còn trẻ đấy."
Filsher phu nhân cười.
Philomena nhẹ nhàng vỗ lên trên gò má của bà nội mình, phu nhân Filsher rất là
hưởng thụ.
"Bà nội, ngài một mực dạy cháu, giấc mộng cùng hiện thực, có thể điên đảo,
nhưng cháu từ lúc vừa mới bắt đầu đã biết, chính bản thân ngài, cũng không có
điên đảo."
Philomena nhìn về phía sân nhỏ ngoài cửa sổ, nơi đó có một thân cây lớn, trên
cây còn đang kết quả xanh.
"Bà nội, cháu biết bà đang chờ cháu trưởng thành, sau đó hái quả, đến lúc đó
giấc mộng của cháu sẽ trở thành hiện thực của bà."
Philomena cúi đầu, nhìn về phía bà mình một lần nữa:
"Cháu đang chờ đợi chính mình trưởng thành, cháu cũng đang chờ đợi bà càng
thêm già đi.
Cháu tại đang chờ bà khô héo, đang chờ bà hư thối, chờ sau khi bà trở thành
bùn đất, hóa thành chất dinh dưỡng của cháu, để cho cháu lớn nhanh, dáng dấp
cao hơn.
Bà nội,
Điều này có lẽ,
Chính là... lời nguyền rủa đáng sợ mà người kia dành cho gia tộc chúng ta mà
bà thường nhắc đến.
Người của gia tộc Filsher chúng ta, sẽ trong lúc tự giết hại nhau mà đi đến kết
thúc."
Ngoài phòng,
Hai người nam nữ vẫn còn đang bận rộn.
Người phụ nữ mở miệng nói: "Con gái đang trong tuổi lớn, em nghĩ mình nên
đi chợ mua cho nó thêm chút thịt để ăn."
Người đàn ông xoa xoa mồ hôi trên mặt, chống cuốc xuống đất, tay tựa lên cán
cuốc, ánh mắt nhìn lướt qua căn nhà gỗ kia, cười nói:
"Chờ thêm một khoảng thời gian nữa đi."
"Một khoảng thời gian nữa?" Người phụ nữ có chút không hiểu.
"Đúng vậy, qua một khoảng thời gian nữa."
"Qua phiên chợ tiếp theo sao?"
"Giết con cho già trong nhà kia để tẩm bổ cho con gái."