"Bà nội, cháu đến nhà đội trưởng đây."
"Chờ một chút, chờ một chút, đem mấy món điểm tâm này theo cho mọi người
trong đội ném thử, hoa quả và đồ uống bên trong đều là ông nội cháu dùng
phiếu điểm để mua về đấy."
Cái gia đình này không tính là nghèo khó, dù sao thì cũng đã từng là nhân viên
văn phòng làm việc trong cao ốc giáo vụ của đại khu Trật Tự Thần Giáo, sau
khi về hưu thì hai ông bà nuôi dưỡng một đứa cháu trai thì cũng không có áp
lực gì về mặt vật chất. Nhưng đây chỉ là ở trên điều kiện vật chất, còn về mặt
phiếu điểm thì bọn họ cực kỳ nghèo khó, từ nhỏ bởi vì vấn đề ô uế của Ventura,
cần dùng rất nhiều phiếu điểm.
Điểm này cũng có thể thấy được từ trường hợp của Pavaro, vấn đề của hai đứa
con gái bị ô uế gần như khiến hai vợ chồng họ vào bước đường cùng.
Nhà của Ventura cũng giống vậy, phần phiếu điểm dành dụm vốn cũng không
có bao nhiêu kia đã sớm dùng sạch từ lúc Ventura còn nhỏ và còn thiếu nợ rất
nhiều, bao nhiêu đó cũng chưa tính đến vật liệu tiêu hao không thể thiếu để bắt
đầu bồi dưỡng từ lúc thanh tẩy cho đến khi trở thành thần bộc.
Bởi vậy, từ nhỏ Ventura đã cố quen với việc cắn răng chịu đựng mỗi khi ô uế
phát tác ra triệu chứng, bởi vì cậu biết một khi mình kêu lên, thì ông bà nội
mình lại phải lặn lội ra ngoài tìm những người đồng nghiệp cũ để mượn một
chút phiếu điểm.
Mà vì trả nợ cho những khoảng này, ông bà cho dù đã về hưu, cũng phải đến
cao ốc giáo vụ để nhận một vài công việc buồn tẻ, một vài văn kiện cần chỉnh
sửa, thậm chí là con dấu, cũng phải cần truyền năng lượng linh tính vào, ông bà
đều chỉ là thần bộc, rất nhiều lần đã mệt đến nỗi té ngã trên sàn.
Cũng may, mọi việc đều thay đổi sau khi Ventura được hiệu trưởng của trường
học giáo hội giúp đỡ, hiệu trưởng giúp cậu ta có được rất nhiều phúc lợi và đãi
ngộ, trên cơ bản có thể đủ để Ventura trị liệu xoa dịu và tiêu hao trong khi tu
luyện, cũng giúp ông bà cậu đỡ được một hơi.
Lần này, Ventura mang về được mười nghìn phiếu điểm, trong đây có một phần
là phần phiếu điểm được chia ra cho các thành viên sau khi kiểm tính xong tài
chính của tiểu đội.
Khi Alfred lấy ra danh sách cho cậu ta ký tên, sau đó lúc được đặt một sấp
phiếu Trật Tự rất dày vào trong tay, Ventura trong thoáng chốc bối rối.
Ông bà cậu lúc trước khi còn tại chức, trợ cấp mỗi tháng là 100 phiếu Trật Tự,
cho dù có một chút phúc lợi khác và tiền thưởng trong lúc làm việc, cũng sẽ
không quá nhiều, ông bà của cậu cần phải tích lũy trong suốt ba năm mới đủ
mười nghìn phiếu Trật Tự!
Nhưng mình chỉ hoàn thành một lần nhiệm vụ như vậy, a, còn phải tính đến số
phiếu điểm do bán thuốc lá và rượu lấy ở khách sạn, nhưng những thứ đó đối
với Ventura thật sự xem như được cho không. Tóm lại, khái niệm về tiền bạc
của cậu ta bị phá vỡ. Ventura cảm thấy đội trưởng thật là lợi hại, thì ra đi theo
đội trưởng có thể kiếm phiếu điểm dễ dàng như vậy.
Cậu ta cũng không biết rằng lúc trước Karen cũng là theo Neo làm nhiệm vụ thì
sau đó cũng mới phát hiện thì ra là phiếu điểm dễ kiếm đến như vậy!
Ventura nhận lấy cái hộp nhựa đựng đầy điểm tâm, không ngại phiền phức,
cũng không ngại mấy món điểm tâm mà bà nội chuẩn bị cho mình là "Rẻ tiền",
mỗi lúc cậu ta mang điểm tâm đến, đội trưởng đều sẽ lấy hai cái rồi ăn trước
mặt mình, sau đó yêu cầu Ventura phân phát cho tất cả mọi người, điểm tâm
chẳng mấy chốc sẽ bị ăn hết.
"Ông bà, cháu đi đây."
"Trên đường cẩn thận."
"Nghe lời đội trưởng."
"Ừm, cháu biết rồi, ông bà ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe, nhất định phải đến bệnh
viện giáo hội làm vật lý trị liệu, cầm theo hai tờ phiếu kia, cháu đã trả phiếu
điểm cho người ta rồi, chỉ sợ ông bà tiếc tiền mà không đi."
"Được rồi, đứa nhỏ này, chúng ta chắc chắn sẽ đi."
"Đúng vậy, không thể lãng phí số phiếu điểm đó."
Ventura cười vui vẻ, loại cảm giác thỏa mãn khi dựa vào bản thân kiếm phiếu
điểm để cải thiện điều kiện gia đình cũng không cách nào dùng ngôn từ để hình
dung.
Trước lúc đi ra ngoài, Ventura còn cố ý nhìn thoáng qua bức tranh chân dung
treo trên tường, cậu ta biết đó là ông nội của đội trưởng.
"Ông, gặp lại…
…
"Cốc cốc cốc."
Muri mở cửa, nhìn Mas đang đứng ở phía ngoài.
"Có chuyện gì vậy, Mas "
"Chúng ta chuẩn bị đến Nhà Tang Lễ để tập hợp, tôi sợ anh ngủ quên mất đấy."
"Làm sao có thể chứ, tôi rất mẫn cảm với thời gian, nhưng mà vẫn phải cám ơn
cậu."
"Anh có dùng cơm trưa không "
"Không có, vừa bị cậu gọi từ trên giường dậy."
“Ở chỗ này tôi có giữ lại một phần cho anh, anh ăn một chút rồi chúng ta đi "
"Được rồi."
Muri mở cửa cho Mas vào.
"Tối hôm qua anh ngủ lúc mấy giờ thế?"
"Mười hai giờ kém mười lăm phút sáng.
"Thức đến gần sáng cơ à?"
"Ừm, tối hôm qua xem một series phim, từ phần thứ nhất cho đến phần thứ
bảy."
"Anh cũng ghê thật đấy. "
“Cậu có muốn xem không"
"Phim có hay không?"
"Phần thứ nhất cực kỳ đặc sắc, phần 2 cũng không tệ lắm, phần 3 xem như tạm
được, bốn phần tiếp theo càng xem càng tệ, sau khi xem xong tôi chỉ có một
câu, tôi là thằng ngớ ngẩn."
Mas nghe nói như thế, không nhịn được cười. Muri nhìn xem đồ ăn trước mặt,
có chút bất đắc dĩ nói: "A, trời ạ, lại có tương Wien, tôi thật sự rất tò mò làm sao
người Wien có thể sống được."
"Bọn họ đang học nấu những món ăn mới, cần một chút thời gian, món sở
trường nhất của bọn họ cũng là mấy món ăn phối hợp với tương Wien.
"Ai."
Muri thở dài, bắt đầu ăn. Chờ đến khi ăn xong, cậu ta đi rửa mặt thay quần áo
khác rồi ra ngoài cùng với Mas.
Mas quan tâm hỏi: "Ngày mai nhiệm vụ sẽ bắt đầu, trạng thái tinh thần của anh
không có vấn đề gì đấy chứ."
"Đội trưởng đã có nói, việc quan trọng nhất cầm làm trước nhiệm vụ bảo an đó
là đi ngủ, trên lý luận mà nói, sau khi đội trưởng sắp xếp xong nhiệm vụ rồi
phân công cho mọi người, mãi cho đến khi đoàn đại biểu của Nguyệt Nữ Thần
đến cảng York thì tất cả thời gian trước đó chúng ta đều dùng để đi ngủ, cậu sẽ
ngủ đến muốn mức muốn nôn.”
"A, là như thế này sao."
Ashley cùng Blanche vừa lúc dừng xe ở trước cổng chung cư, Mas và Muri trực
tiếp ngồi vào đi nhờ xe.
Mọi người đi tới Nhà Tang Lễ để tập hợp, Healy rót cho mỗi người ở đây một ly
nước đá.