Số 13 Phố Mink

Chương 1469

"Chỗ tốt của ta đó là năng lực khôi phục của ta có thể được tăng lên thêm một

bậc, chỗ tốt của ngươi đó là ngoại trừ ngươi tiếp tục có được khả năng hồi phục

vượt xa người bình thuờng, ngươi còn có thể có được cảm giác hồi hộp kích

thích khi lúc nào cũng phải đối mặt với ranh giới của sự lạc lối, khiến ngươi

muốn tự sát."

"Đoàn trưởng... Ngài nói vậy thì tôi làm sao đáp ứng ngài được chứ."

"Được rồi, không cần ngươi đáp ứng, ta vốn biết ngươi là một tên hẹp hòi."

"Đoàn trưởng, tôi muốn ngủ một hồi."

"Ngủ cái gì mà ngủ, ngươi rốt cuộc làm sao vậy, trên người sao còn bốc ra mùi

thơm ngào ngạt, ngươi rắc thì là lên người rồi nằm lên xiên sắt mà tự nướng à?"

"Ở chỗ này có phục vụ liệu trình xoa bóp bằng côn trùng, tôi muốn vào trải

nghiệm một chút, ai biết được những con côn trùng vô hại kia vậy mà đẻ trứng

lên trên người của tôi."

"Ha ha ha ha ha... Mẹ nó, ta không thể cười nữa, cái lỗ trước ngực ta còn chưa

lành, cười như vậy dễ hụt hơi."

"Đoàn trưởng, trước đó ta thật không biết có thể như vậy."

"Đây là chuyện tốt, Karen không nói với ngươi cái gì sao?"

"Anh ta bảo tôi nghỉ ngơi thật tốt."

"A, là, cậu ta cũng không hiểu, cậu ta cũng không hiểu bằng ta, sự thực là, trên

thế giới này, không ai có thể hiểu về con côn trùng này hơn ta."

"Đoàn trưởng?"

"Cái này chứng minh con côn trùng kia trong cơ thể của ngươi, nghe nói ngươi

cũng đã đặt tên cho nó, gọi là cái gì nhỉ?"

"Jerry."

"Được rồi, con Jerry của ngươi trưởng thành, nó có nhu cầu."

"Giao phối với côn trùng?"

"Ta nói này Richard, trong đầu ngươi ngoài cái này ra cũng không có thứ gì

khác nữa sao?"

"Vậy thì Jerry cần gì?"

"Nó cần tiến hóa thêm một bước, Jerry của ngươi đang khát vọng tiến hóa, sau

này ngươi có thể đi mua một ít côn trùng về ăn, để cho nó tiêu hóa."

"Ăn?"

"Mua sống, rót chút rượu vào hoặc là dùng điện giật tê liệt, đốt cháy làm chúng

nó gần chết, sau đó nuốt vào trong bụng."

"Đây là cực hình a?"

"Đây là cơ hội, côn trùng có được năng lực tiến hóa cái này vốn vô cùng thưa

thớt, con Jerry này của ngươi là bảo bối thật sự đấy, vận may của ngươi cũng

vừa đủ. Dù sao điều kiện gia đình ngươi tốt, cũng không thiếu chút phiếu điểm

này, thu nhập của ngươi trong cái tiểu đội này cũng không thấp, lúc đi cửa hàng

điểm tâm dùng Rael để tiêu là được rồi, còn phiếu điểm thì lấy để mua côn

trùng về ăn.

Càng ăn nó tiến hóa càng nhanh, nó tiến hóa càng nhanh..."

"Tôi sẽ càng trở nên mạnh hơn?"

"Hẳn là chịu đòn trâu hơn, mục tiêu cuối cùng của ngươi hoặc là đẩy vị trí của

Ventura xuống hoặc là đẩy vị trí của Blanche trong tiểu đội xuống."

"Tôi đã biết, chỉ cần có thể trở nên hữu dụng là được, tôi hiểu rồi."

"Ngẫm lại đi, hình ảnh kia thật đẹp, về sau mọi người lúc ăn cơm đều ngồi ở

trên bàn, còn ngươi một mình bưng cái thau cơm chứa côn trùng ngồi xổm

trong góc mà ăn, có lẽ ngươi và con chó kia còn có thể cùng ngồi chung mâm."

"Đoàn trưởng, ngài cũng không thể làm nhục người khác như vậy..."

"Không, ta là đang làm nhục con chó kia."

"Nếu như ông muốn ở lại chăm sóc cho Richard, có thể không cần đi quan sát

cuộc chiến." Karen nói với Memphis.

"Có thể sao?" Memphis hỏi.

"Ta tin tưởng cái Đội Quan Sát vướng víu này, đối với vị quan chỉ huy của

Nguyệt Nữ Thần Giáo kia mà nói, ông ta chắc chắn cảm thấy càng ít càng tốt,

chúng ta ít đi mấy người, ông ta trái lại sẽ càng vui mừng."

Memphis nhẹ gật đầu: "Vậy tôi vẫn nên đi thôi."

Nói xong, Memphis tựa như cảm thấy mình đáp ứng quá mức quả quyết, có

chút không phù hợp thân phận cha con với Richard, lập tức nói bù:

"Nó cũng đã được trị liệu, không có vấn đề gì, chỉ cần tĩnh dưỡng là được."

"Được rồi, không có vấn đề."

Ai có thể từ chối việc đi quan sát một trận chiến đây, cho dù là người cậu "Trầm

mặc ít nói" này của mình.

"Thiếu gia, thần quan ngoại giao Parsons muốn gặp mặt."

"Dẫn ông ta vào phòng khách."

"Được rồi, thiếu gia."

Thay quần áo khác, Karen đi tới phòng khách.

"Đội trưởng Karen, chào ngài."

"Chào ngài Parsons."

Sau đó, là một hồi giao lưu dài dòng không có ý nghĩa.

Vị thần quan ngoại giao này vẫn muốn thăm dò, nhưng mỗi lần Karen đều

chuyển dời lời thăm dò của ông ta đi.

Hai người trao đổi gần hai giờ, cuối cùng cả hai bên đều cảm thấy mình đang

lãng phí khoảng thời gian này.

Nhưng ngoài mặt vẫn là phải mỉm cười nhìn nhau mà ra vẻ nói chuyện rất vui

vẻ, chờ đến khi Karen tiễn đưa thần quan ngoại giao Parsons đi, đưa tay nhận

lấy ly nước đá do Alfred đưa tới mà uống một hớp lớn, cảm khái nói:

"Thật mệt mỏi."

"Thiếu gia thật ra cũng không cần ứng phó ông ta cẩn thận như vậy."

"Anh cho rằng ông ta là thể hiện cho chính bản thân mình để đến tán gẫu với ta

sao?"

Alfred sửng sốt một chút, lập tức nói: "Ông ta là đang giúp những người khác

đến dò xét nội tình của thiếu gia ngài."

"Ừm, vì vậy cho nên ta càng không thể để cho bọn họ biết, cái gì cũng không

nói mới là lí do thoái thác tốt nhất, để chính bọn họ tự đoán đi. Được rồi, nghỉ

ngơi, nhớ kỹ dặn dò mọi người ngày mai nếu không cần thiết cũng đừng ra khỏi

cửa, nghỉ ngơi điều chỉnh trạng thái thật tốt, dù sao cũng là đến chiến trường."

"Vâng, thiếu gia."

Ngày thứ hai Karen cả ngày đều không có đi ra ngoài, tất cả mọi người cũng

đều nghe theo lời dặn của Karen, đều nghỉ ngơi ở trong hành cung để điều chỉnh

trạng thái.

Buổi sáng ngày thứ ba.

Memphis đang ngồi ở bên hai cái giường, lột quýt đút cho hai tên thương binh

ăn.

Richard được chăm sóc cảm thấy rất cảm động, cảm khái nói: "A, Memphis

thân mến, ông đúng là một người anh em tốt!"

Neo: "Ha ha ha ha!"

Lúc này, Philomena mở cửa đi vào.

Memphis đứng người lên, nhẹ gật đầu với Philomena, Philomena không phản

ứng chút nào, Memphis đi ra khỏi phòng.

"Là tới thăm đoàn trưởng của mình sao, đội viên Philomena."

"Ta không có quan hệ gì với ngươi." Philomena trả lời lạnh như băng.

Richard "Hắc hắc" nở nụ cười: "Vậy thì là đến thăm tôi rồi."

Philomena không phản bác, đi đến bên người Richard nhìn một chút "Vết

thương" trên người Richard, nói: "Thật buồn nôn."

"Cô đánh giá cũng y như đội trưởng vậy, hai người thật rất giống."

"Người bình thường đều sẽ cảm giác buồn nôn, chỉ có điều là ta và đội trưởng

đều chẳng muốn giấu giếm ngươi làm gì mà thôi."

Richard nhẹ gật đầu, nói: "Hình như đúng là vậy."

Neo mở miệng nói: "Ngươi cảm thấy hứng thú với tên nhóc này à?"

"Hắn ta là một trong những người nhiều lời nhất trong tiểu đội." Philomena trả

lời, "Ta không muốn lãng phí thời gian đi nói chuyện với những người khác,

cho nên tới xem một chút, xác nhận hắn không chết là được."

"Ngươi không giống với người của gia tộc Filsher trong nhận thức của ta."

Nghe nói như thế, Philomena nhìn về phía Neo.

Neo cười nói: "Trong tư liệu của ngươi cũng không giấu đi dòng họ của mình,

gia tộc Filsher, gia tộc bị nguyền rủa, muốn tra tìm về chuyện năm đó, cũng

không khó."
Bình Luận (0)
Comment