Trước mặt của mỗi thần quan Trật Tự, đều có một Thập Tự Giá màu đen đang
trôi lơ lửng, cũng không phải là Thập Tự Giá có kiểu dáng bình thường, bởi vì
trên mỗi đầu của Thập Tự Giá đều có khắc một khuôn mặt người. Nếu như nhìn
kỹ mà nói, có thể phát hiện mặt người trên mỗi cạnh của Thập Tự Giá trước mặt
của các thần quan đều là mặt của chính họ, được điêu khắc vô cùng tỉ mỉ.
Mỗi mặt người trên bốn cạnh của Thập Tự Giá đều tương ứng với một loại biểu
cảm khác nhau, khi nó bắt đầu phát sáng, biểu cảm của những gương mặt trên
Thập Tự Giá bắt đầu thay nhau lộ ra, tạo nên một loại cảm giác cảm xúc dập
dờn luân chuyển vô cùng quỷ dị. Mà trên thần bào của mỗi người, trước ngực
đều thêu ký hiệu của một biểu tượng màu tím.
Romir rõ ràng, đây không phải một đội thần quan Trật Tự bình thường, bọn họ
là người của Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất.
Ở bên ngoài thậm chí là trong nội bộ của Trật Tự Thần Giáo, đều xem đem Trật
Tự Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất là nơi mà chỉ có những kẻ đã chết mới được gia nhập,
nhưng sự thực là, nếu ai cũng đều là người chết thì ai sẽ là người thức tỉnh bọn
họ? Thần quan Trật Tự có được năng lực "Thức tỉnh" thi thể, nhưng loại "Thức
tỉnh" này cũng không phải là không cần trả giá, kẻ khi còn sống càng hùng
mạnh, thức tỉnh hắn phải trả một cái giá càng lớn.
Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất có một đội thành lập từ người sống, chức trách của
bọn đó là trong lúc cần thiết, thức tỉnh Kỵ Sĩ "từ giấc ngủ say".
Bọn họ đã sáng tạo ra rất nhiều loại Thánh khí và trận pháp để giảm thiểu chi
phí phải trả khi thức tỉnh, thậm chí còn có lời đồn rằng, có một món Thần khí
hoàn chỉnh cho Trật Tự Chi Thần tự mình lưu truyền xuống vẫn được giữ trong
Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất, chỉ khi mượn nhờ sức mạnh của món Thần Khí kia thì
mới có thể tiến hành thức tỉnh toàn bộ Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất.
Lần này Verden dẫn đến những người sống trong Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất, trong
nội bộ, cấp bậc của họ cao vô cùng, được xưng là "Người Thức Tỉnh", chỉ có
điều là nhiệm vụ lần này của bọn họ không phải thức tỉnh Kỵ Sĩ Đoàn trong
giáo, mà là thức tỉnh những người của Thần Giáo khác.
Thập Tự Giá màu đen với những gương mặt người lúc nãy, chính là thánh vật
để giảm bớt cái giá phải trả khi thức tỉnh kẻ đã chết.
Thật ra, mọi người đã sớm lật bài.
Quan hệ giữa ba đại Thần Giáo chính thống Trật Tự, Luân Hồi và Nguyệt Nữ
và hành vi của từng bên trong cuộc tranh đấu này, cả ba bên đều vô cùng rõ
ràng.
Cũng bởi vậy, Romir rõ ràng mục đích của Trật Tự Thần Giáo là cái gì, để hai
đại Thần Giáo chính thống liều mạng lưỡng bại cầu thương, sau đó lại tự mình
đeo vòng dắt chó lên trên cổ của hai Thần Giáo chính thống này. Không ai sẽ
cho rằng Trật Tự Thần Giáo hèn hạ, bởi vì hai nhà còn lại bất kể là ai ngồi trên
vị trí của Trật Tự Thần Giáo thì đều sẽ lựa chọn làm như thế, mà lại người ta
thao tác cũng rất khá.
Điều quan trọng nhất đó chính là, Trật Tự lấy được ưu thế và địa vị tuyệt đối từ
trong chiến tranh.
Cho dù là trong thế giới của Thần ở kỷ nguyên trước, cũng là xem nắm đấm to
hay nhỏ để nói chuyện, nếu không Thần Trật Tự Chi trong thời kỳ cuối của kỷ
nguyên trước cũng không có khả năng áp đảo chư Thần, ở giới giáo hội cũng
tương tự như vậy. Gương mặt của Romir dưới khăn che mặt nhắm mắt lại, giờ
khắc này, bà ta rất muốn trốn tránh, muốn thoát khỏi đây.
Nhưng mà vượt quá dự liệu của bà ta đó là, người em gái trong cơ thể mình vào
lúc này vậy mà không thể hiện cảm xúc chống đối.
Cục diện của Luân Hồi rối ren, cần bọn họ tới vực dậy, đây là cái bất hạnh của
hai người, nhưng may mắn là, có đôi khi bị ép buộc không có lựa chọn thứ hai,
cho dù là cái mũi bị nắm theo nhịp của người khác, cũng đã giảm bớt đi rất
nhiều băn khoăn và phiền não.
"Răng rắc… két... Răng rắc "
Trong quan tài bắt đầu phát ra tiếng vang động, nắp quan tài bắt đầu lần lượt bị
đẩy ra, từng người mặc thần bào hoặc là áo giáp tướng lĩnh ngồi dậy từ bên
trong. Trong đó có hai vị, thân phận cao nhất, bọn họ theo thứ tự là hai quan chỉ
huy của hạm đội chủ lực...
Một người có mái tóc hoa râm, một người đang tuổi tráng niên.
Lúc này, những này từ quan tài bên trong đứng dậy các tướng lĩnh nhìn xem
bốn phía đứng đấy trật tự thần quan, nhao nhao lộ ra nghi ngờ thần sắc.
Romir kết thúc dòng cảm xúc trong lòng, mở mắt ra, mở miệng nói:
"Nguyệt Nữ Thần Giáo tuyên chiến với Luân Hồi chúng ta, đang tiến công về
tất cả thánh địa của chúng ta, quần đảo Winroth cánh cổng để tiến vào Biển
Chết sắp bị công phá.
Hiện tại, các ngươi đã thức tỉnh, ta lấy danh nghĩa của Người Gác Cổng Luân
Hồi, ra lệnh cho các ngươi trở lại cương vị chỉ huy, chỉ huy hạm đội, bảo về
Luân Hồi Cốc, bảo vệ Biển Chết, bảo vệ... Luân Hồi."
Ông lão tóc trắng muốn khóc, lại bởi vì chính mình đã uống thuốc độc tự sát,
độc tố đã sớm tổn thương các cơ quan trong cơ thể, bây giờ cho dù có thức tỉnh,
cũng không thể nào có nước mắt chảy ra, cho nên hắn chỉ có thể gào họng, từng
tiếng gào lên. Người đàn ông trung niên thì hai tay vỗ lên hai bên thành quan
tài, vết thương ở cổ do hắn dùng kiếm tự sát để biến thành màu xanh, hắn vừa
cười vừa vuốt.
Các tướng lĩnh bị thức tỉnh, có người khóc, cũng có người cười.
Trong cuộc chiến với Trật Tự, thánh địa bị công phá, Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn trực
tiếp vậy kín hạm đội của bọn họ trong bến cãng, để bọn họ hoàn toàn mất đi
năng lực chống cự. Bọn họ là vì không muốn đầu hàng trong cuộc chiến với
Trật Tự nên mới lựa chọn việc tự sát, vì muốn bảo toàn tôn nghiêm của mình và
sự thành kính đối với tín ngưỡng.
Hiện tại, bọn họ lại bị người của Trật Tự thức tỉnh, bị Người Gác Cổng yêu cầu
vùi đầu vào một cuộc chiến khác, đây quả thật là một sự châm chọc lớn bằng
trời.
Lúc trước, Verden tỏ ra vẻ "Lỗ mãng" với Người Gác Cổng nhưng thật ra ông ta
là đang đại diện cho Trật Tự yêu cầu Luân Hồi nhận định rõ vị trí của mình, ông
ta cũng muốn nghe thấy lời đáp lại với Trật Tự từ phía Romir. Hiện tại, Verden
cũng không tiến hành trào phúng đối với những vị tướng lĩnh vừa mới thức tỉnh
này, dù sao nếu không quan tâm đến lập trường thì đây là một đám người đáng
để tôn trọng
Thấy thời gian cũng đã đến, Verden mở miệng nói: "Các vị chỉ có thời gian ba
ngày, lúc nửa ngày cuối cùng, các cơ năng của cơ thể các ngươi sẽ xuất hiện sự
giảm sút rõ rệt, cho nên thời gian thật sự mà các ngươi còn thừa lại cũng chỉ có
hai ngày rưỡi.
Khóc cũng khóc, cười cũng cười, thời gian còn sót lại, các ngươi muốn làm gì,
đều có thể tùy ý các ngươi."
Ông lão tóc trắng đứng người lên, nhìn về phía Verden, mở miệng nói: "Việc mà
ta cảm thấy hối hận nhất, đó chính là ngày đó hạm đội của ta chỉnh đốn trong
bến cảng, nếu không..."