Verden cười, nói: "Ngươi cho rằng ngày đó việc hai hạm đội của ngươi và hắn
đều chỉnh đốn trong bến cảng là sự trùng hợp hay sao?"
"Ngươi..."
"Nếu đã thua triệt để, cũng không cần phải tìm lý do khác, chẳng có một chút ý
nghĩa nào, cho dù có muốn hiểu ra bài học gì cũng rất khó, bởi vì có quá nhiều
bài học." Người đàn ông trung niên đứng dậy, mở miệng nói: "Ta thua không
cam tâm."
Verden mở tay ra, nói: "Trật Tự cho các ngươi, cũng cùng lúc cho Luân Hồi một
cơ hội duy nhất, điều kiện tiên quyết là, các ngươi còn có thể có cơ hội."
Ông lão tóc trắng nhìn về phía Romir: "Phe gia tộc lại nổi dậy một lần nữa nhỉ."
"Đúng."
"Ha ha." Người đàn ông trung niện phát ra tiếng cười lạnh, "Ta không phải
chiến đấu vì phe gia tộc, ta chiến đấu vì Luân Hồi."
"Tốt, việc của ta ở đây đã hoàn thành, ta nên rời đi, không quấy rầy các ngươi
chuyện trò nữa." Verden nhìn về phía Romir, hành lễ với bà ta, "Gặp lại ngài
sau." Verden phất tay, một đám thần quan Trật Tự sau lưng đều đi theo ông ta
cùng ra khỏi phòng khách…
Đi ra bên ngoài, nhìn xem một đám "Thuyền viên" ở trên boong tàu gương mặt
xấu xí, không được bao lâu đã chảy ra một bãi nước mủ tanh hôi, Verden duỗi
tay ra, một nữ thần quan bên cạnh mang một cái khăn tay đưa tới, Verden dùng
khăn tay che khuất mũi miệng mình, lắc đầu nói:
"Ta chán ghét loại mùi vị này, sợ kích thích chứng viêm mũi của ta."
"Ngài có phải đã quên một chuyện rồi không?"
"Ồ? Valerie, ta quên chuyện gì rồi?"
"Ở bên phía Nguyệt Nữ Thần Giáo, chúng ta còn có một Đội Quan Sát, mà căn
cứ theo tình báo sáng nay, cái Đội Quan Sát này sẽ quan sát quá trình chiến
tranh, nói cách khác, thì bọn họ bây giờ rất có thể đã ở trên chiến thuyền của
Nguyệt Nữ Thần Giáo."
"Ha ha." Verden nở nụ cười, "Ngươi là đang lo lắng cho bọn chúng sao?"
"Mặc kệ như thế nào, bọn họ xác thật đã ra mặt cống hiến cho Đòn Roi Kỷ Luật
chúng ta."
"Thế nhưng là, ta cũng đã giúp đỡ cho bọn chúng, đây là một kèo giao dịch, một
kèo giao dịch dựa theo nhu cầu, giao dịch lần trước chúng ta đã hoàn thành, đây
là lần tiếp theo.
Chính bọn chúng đã leo lên chiếu bạc, gượng ép lôi kéo ta xuống nước, bọn
chúng đã là được lợi, khụ khụ… Cái mùi vị đáng chết này, cái mũi của ta bắt
đầu nghẹt rồi, ta chán ghét loại cảm giác này."
"Trong đám người kia có vài người, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ
có chút phiền phức."
"Phiền phức có thể khống chế, Mobiteng đều cảm thấy cái đứa cháu trai kia của
hắn làm chuyện đáng chết; còn những nhà khác lại có gì liên quan?" "
Nhưng bọn họ dù sao cũng là một đám người trẻ tuổi rất có thiên phú, là hi
vọng tương lai của Đòn Roi Kỷ Luật chúng ta."
"Tốt a, nếu như bọn chúng đúng là vậy, thế thì mạng của bọn chúng phải đủ tốt,
ít nhất phải may mắn còn sống sót trong cuộc chiến tranh này, nếu không thì sao
có thể xem như là hy vọng? Tương lai của Đòn Roi Kỷ Luật, cũng không thể
giao vào trong tay của mấy kẻ chết yểu, đó mới là sự thiếu trách nhiệm lớn
nhất."
“Nhưng thưa ngài… "
"Không có phương thức sàng lọc nào tốt hơn thế này nữa, không phải sao? Trật
Tự, sẽ lựa chọn, ca ngợi Trật Tự."
…
"Thật ra nhu cầu của chúng ta đối với thuyền cứu sinh cũng không lớn lắm, sợ
rằng mỗi người chúng ta ôm vào một tấm ván gỗ, hẳn là cũng có thể rời khỏi
nơi này." Bart nói.
Lúc này, trong “phòng chỉ huy” của một chiếc tàu bảo vệ của hạm đội Nguyệt
Nữ Thần Giáo đang tiến hành truy đuổi hạm đội của Luân Hồi Thần Giáo, cả
đám người đang dựa theo mệnh lệnh của Karen, thảo luận và chuẩn bị phương
án chạy trốn. Muri nhìn thoáng qua Bart, hỏi: "Vậy còn thức ăn và nước uống
thì sao?"
Bart hồi đáp: "Đồ ăn có thể thông qua việc bắt cá và bắt hải âu để bổ sung,
nước, tự nghĩ biện pháp dùng thuật pháp thanh tẩy nước biển một chút là được."
Ashley chỉ chỉ vào người của mình, nói: "Cậu có biết cơ thể nổi lềnh bềnh trong
nước thời gian dài sẽ có hậu quả gì không? Tôi không phải là đang nói về việc
phá hoại làn da, ý của tôi đó là nếu làm vậy thì chúng ta đều không có cách nào
nghỉ ngơi thật tốt, có lẽ chúng ta có thể chống đỡ được một khoảng thời gian,
nhưng nếu là trong khoảng thời gian đó chúng ta không có tìm thấy đất liền để
tiếp tế, sẽ cứ thế mà mà bị nước biển bào mòn chết."
Mas mở miệng nói: "Còn có một cái tin tức xấu nữa là, hai ngày này bởi vì truy
kích, vị trí của hạm đội này đã chệch hướng rất xa khỏi hòn đảo được đánh dấu
trên hải đồ, nói cách khác nếu như chỉ là dựa vào việc ôm một cái tấm ván gỗ
mà nói, chúng ta gần như không có khả năng đến được vị trí của hòn đảo gần
nhất được đánh dấu."
Bart giơ hai tay lên, nhận thua nói: "Tôi chỉ là đưa ra một tình huống xấu nhất
có khả năng xảy ra mà thôi, cũng không phải là nói nhất định phải tìm kiếm sự
kích thích mà cố ôm tấm gỗ trôi dạt trên biển trong khi có thể có điều kiện tốt
hơn.”
Memphis mở miệng nói: "Có lẽ chúng ta có thể nghĩ đến một cách càng đơn
giản hơn, ví như... Trực tiếp nói với quan chỉ huy Gringa rằng chúng ta chán
quá trình truy đuổi này, muốn về trên bờ hưởng thụ thì sao? Như vậy thì ông ta
có thể phái một chiến thuyền để đưa chúng ta về."
Muri lắc đầu, nói: "Ông ta không có khả năng đồng ý, từ lúc chúng ta lên
thuyền lão già kia đã yêu cầu đội trưởng tuyên thệ phải nghe theo sự sắp xếp
của ông."
Karen gật đầu nói: "Đúng vậy, ông ta không có khả năng đồng ý, ông ta là một
người cực kỳ bướng bỉnh, trừ phi đoàn trưởng bây giờ thông qua quần đảo
Meppers mà phát ra tin tức "Bệnh tình nguy kịch, mau trở về". Đương nhiên,
coi như tin được truyền đến, có lẽ ông ta cũng sẽ không đồng ý, trên chiến
trường, loại hành vi này của chúng ta sẽ làm ảnh hưởng đến sĩ khí của hạm đội,
đây là việc không thể cho phép. Đồng thời, ông ta thấy, chiến tranh cũng sắp
thắng lợi, bất kỳ việc gì, đều có thể đợi đến lúc cầm thắng lợi trong tay rồi làm
sau."
Blanche đề nghị: "Có lẽ, chúng ta có thể nói cho ông ta biết, tiếp theo chiến
trường sẽ có biến hóa xảy ra? Nói cho ông ta biết lập tức có thể sẽ phát sinh đột
biến và nguy hiểm?"
"Ông ta sẽ tin sao?" Muri hỏi ngược lại, "Bây giờ bọn họ đang vô cùng tự tin,
mà lại, chúng ta cũng không có tư cách đưa ra ý kiến với tình hình cuộc chiến
hiện tại, đây cũng là điều kiêng kị đã được xác định từ trước."
Karen mở miệng nói: "Chúng ta không có quyền đề nghị, mà lại, ta không thể
nói rằng chỉ vì ta nhìn thấy hai người quen lên trên tàu thì ngay lập tức kết luận
là có âm mưu chứ? Lại yêu cầu người ta thay đổi chiến lược, từ bỏ thắng lợi đã
nằm trong tay? Chúng ta bây giờ, cũng chỉ có thể dựa vào chính bản thân
mình."
Ventura ôm hai túi đồ lớn bước vào phòng, nói: "Đội trưởng, đồ ăn và một chút
thuốc men, tôi đã đều chuẩn bị xong, chắc là đủ để chúng ta dùng, trong nhà
kho còn có rất nhiều đồ dự trữ, nhưng nếu như lấy thêm, tôi lo lắng không mang
lên thuyền được vì quá nặng."