Ánh sáng và âm thanh khi truyền trong vào sâu trong mặt nước đều sẽ trở nên
chậm chạp, rất dễ dàng khiến cho người ta có một loại ảo giác thời giác đang
trôi chậm lại, sau khi ánh sáng màu trắng nóng bỏng chói mắt tán đi, thay vào
đó là một màu đỏ, một loại màu đỏ vô cùng không chân thực.
Nhận thức lý tính nói cho Karen rằng cho dù là chiến thuyền phía trên bị xuyên
thủng, bị nổ tung, sẽ chết rất nhiều người, nhưng màu đỏ của máu tươi chắc
chắn sẽ không trở thành màu sắc chủ đạo của mặt nước, ít nhất là trong vị trí
góc nhìn này của mình.
Nhưng trong nhận thức cảm tính bên trong, Karen rõ ràng, hạm đội này đã gặp
phải thiệt hại nặng nề, việc bị hủy diệt chỉ là vấn đề thời gian, sẽ chết rất nhiều
người, rất nhiều rất nhiều người, mà màu đỏ như máu này chính là thứ đại diện
rõ ràng nhất cho sự nhận thức.
Trong đầu óc Karen lúc này không khỏi hiện ra hai cảnh tượng, một cảnh tượng
là lúc mình nghênh đón Thần tử Saraina ở bến cảnh của thành phố York, mình
ngồi ở trong xe limousine, cái ly trong tay rơi xuống, thức uống màu đỏ rơi
xuống trên mặt thảm màu trắng, nhanh chóng thấm xuống và lan ra xung quanh.
Một cảnh tượng khác là lúc đứng trước cửa sổ của khách sạn Ankara, nhìn xem
đám mây đen ngột ngạt ở bên ngoài, lại cảm xúc tuyệt vọng và áp lực khiến con
người ta theo bản năng muốn trốn tránh kia, vậy mà lại trùng hợp mà chuẩn xác
đối với tình huống lúc này.
Karen cũng không cảm thấy tất cả những điều này là do tự mình dự báo được,
anh chỉ là cho rằng, bây giờ, mình có thể đối ứng cảm xúc nội tâm với chính
mình ngày đó.
Chiến tranh là tàn khốc, đây là một câu bị lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần
mà nói, Karen cũng không biết sau ngày hôm nay mình có thể sẽ trở thành một
người hô hào phản đối chiến tranh hay không, có lẽ sẽ không, nhưng có lẽ anh
sẽ phòng ngừa để cho mình lại bước vào trong tình huống nguy hiểm như lúc
này.
Karen cũng nghĩ đến sự cao thượng, vĩ đại, tính tư tưởng, cảm ngộ mang theo
chiều sâu, đáng tiếc là không có.
Hành trình quan sát cuộc chiến này cho đến bây giờ chỉ mang đến cho anh bài
học rõ ràng nhất đó chính là sau này cũng đừng đi quan sát chiến trường.
Một chùm sáng của Pháo Ma Tinh vô cùng to lớn dội xuống mặt biển, vọt thẳng
xuống đáy biển cách vị trí của Karen không bao xa, rồi bắt đầu nổ tung.
Karen còn không cảm giác được vụ nổ, anh chỉ biết khi chùm sáng của Pháo Ma
Tinh kia lướt qua mặt của mình, mình tựa như là một con bướm bị cầm tới gần
một đống lửa. Rõ ràng còn chưa chạm vào ngọn lửa, nhưng cũng đã bị nhiệt độ
của nó tỏa ra thiêu chết.
Áo Giáp Hải Thần bắt đầu nhanh chóng tan ra, cho dù nó đang cố gắng để hồi
phục lại như cũ, nhưng tốc độ phục hồi vẫn chậm hơn tốc độ tan rã quá nhiều.
Vào thời khắc này, Karen sắp bị biến thành con bướm sắp bị sấy khô kia.
Anh đặt tay của mình lên trên chuôi kiếm Lưu Tư, Lưỡi Đao Ám Nguyệt cường
hóa thanh kiếm này, một chùm màu đỏ ánh sáng xuất hiện dọc theo thanh kiếm,
hung hăng đâm vào trên người con hải thú phía dưới. Hải thú cảm nhận được sự
đau đớn dữ dội, kích thích tiềm năng của mình, tốc độ bơi vào lúc này được
tăng thêm một bậc.
Karen cảm nhận được cảm giác nóng bỏng ngoài da thịt, nhưng rất nhanh, loại
cảm giác này đang rời xa mình, khi ý thức của anh bắt đầu nằm giữa giới hạn
của sự mơ hồ, Karen cắn một chút vào đầu lưỡi để bản thân mình tỉnh táo lại.
Ngẩng đầu, nhìn về hướng chiến trường một cái, dùng thanh kiếm đâm vào trên
người con hải thú này làm "Bánh lái", thay đổi phương hướng.
Con hải thú này cũng rất vô tội, nhưng nó cũng rất thông minh, đã hiểu được ý
muốn của Karen, đi theo phương hướng được điều khiển, tránh khỏi vị trí của
hạm đội Luân Hồi Thần Giáo.
"Bịch... Bịch...... Bịch...... Bịch."...
Karen có thể cảm giác được mỗi một lần trái tim của mình đập lên, nếu như
không có một phát Pháo Ma Tinh kia bắn tới quá gần, anh chắc hẳn còn có thể
kiên trì được một quãng thời gian rất lâu, bởi vì anh hoàn toàn không cảm giác
khó thở khi ở dưới mặt nước vì thiếu dưỡng khí. Nhưng hết lần này tới lần khác
cũng bởi vì trên người anh đã bị thương, vết thương này còn trực tiếp phá vỡ tác
dụng của Áo Giáp Hải Thần ở trên người mình mình, mà thể chất của Karen
thì... •
Tuy vậy thì bây giờ cũng không phải là thời điểm để đổ lỗi, lúc này cũng không
được phép trì hoãn thêm một chút nào, chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất để rời
khỏi khu vực này mới có thể bảo đảm an toàn. Đợi đến khi Karen ngẩng đầu
nhìn lên trên mặt biển một lần cuối cùng, sau khi xác nhận đã rời khỏi khu vực
nguy hiểm, ý thức của anh lại chìm vào trong trạng thái mơ hồ thêm một lần
nữa.
Anh vốn là muốn dùng thần bào trên người mình để cột chặt mình lên trên
người con hải thú này, nhưng trong lúc Karen tính toán mình nên làm như thế
nào, lại phát hiện thần bào trên người mình vậy mà chỉ còn lại mấy sợi vải
rách…. Trong lúc ở gần với tia năng lượng của Pháo Ma Tinh, thần bào trên
người mình đã bị "Hòa tan", vậy thì da thịt của mình lại đang trong trạng thái
nào?
Đúng lúc này, từ trong miệng của hải thú phun ra một bong bóng khí, một bóng
người chuyển động nhanh chóng trong dòng nước, bắt lại tay của Karen, tay của
Karen cũng vô ý thức mà chụp vào trên cổ tay của người đó. Rất nhỏ, rất mềm,
chắc là tay của nữ.
Ashley và Blanche vào lúc này cũng không có khả năng ra ngoài, thể chất của
họ cũng không cho phép, đó chính là Philomena. Tinh thần của Karen hoàn toàn
buông lỏng, để ý thức của mình chìm vào trong trạng thái ngủ say vốn nên bắt
đầu từ sớm.
"Cô... cô … cô … "
Bên tai Karen nghe được âm thanh giống như tiếng chim biển, Karen cảm giác
được ý thức của mình đang dần dần trở về trong cơ thể của chính mình, mình
dần dần có thể khống chế các ngón tay và mí mắt cử động nhẹ. Nhưng rất
nhanh, anh đã cảm thấy hối hận, bởi vì cùng lúc anh cử động, cảm giác đau đớn
dữ dội cũng bao trùm.
Loại cảm giác này, nếu như nếu muốn tìm một thứ để so sánh mà hình dung,
giống như là sau khi làn da trên người bị lột sống, bị ném vào trong ruộng muối
để từng hạt muối phủ lên, lăn qua lăn lại hai mặt. Tuy nhiên thì Karen đều đã
từng trải qua sự tra tấn cấp độ càng cao hơn trên mặt linh hồn rất nhiều lần, lần
này cảm giác đau đớn trên thể xác mặc dù rất khó chịu, nhưng Karen cũng đã
thích ứng rất nhanh.
Anh mở mắt ra, nhìn thấy ánh nắng, biển cả và bãi cát.
Vị trí mà anh nằm có một cái túp lều để che nắng cho mình, dưới người thì là
một cái đệm mềm làm từ lá cây.
"Gâu! Gâu!"
Bên người truyền đến tiếng kêu của Kevin, rất nhanh, âm thanh của Pall cũng
vang lên: "A, bé Karen của ta, cậu tỉnh rồi."
"Mọi người có ở đó không? "
"Cậu cứ yên tâm, đều ở đây, tất cả mọi người đều rất an toàn."
Nhận được câu trả lời từ Pall, Karen nhắm nghiền hai mắt một lần nữa, anh tiếp
tục ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại lần tiếp theo đã là buổi chiều hay buổi sáng cũng chẳng rõ, bởi vì
trong chốc lát Karen không cách nào phân biệt rõ ràng vị trí của mặt trời ở
phương xa kia là bình minh hay hoàng hôn.
Cảm giác đau đớn trên người vẫn rõ ràng như cũ, nhưng sau khi có sự chuẩn bị
về mặt tâm lý thì cũng không còn quá đau đớn, sức lực cũng đượckhôi phục
không ít, Karen muốn dựa vào sức của mình để đứng dậy, vừa chống tay lên,
một đôi tay đã duỗi tới, đỡ Karen ngồi dậy.
Là Philomena.
"Ta đang gác đêm." Philomena trả lời, "Có cần ta gọi bọn họ dậy hay không?"