Số 13 Phố Mink

Chương 1514

Kevin nhảy từ trên người của Ventura xuống, lè lưỡi, điên cuồng nhảy nhót tại

chỗ.

Thậm chí có thể trông thấy nước bọt rơi ra ngoài từ khóe miệng của nó.

Alfred đi đến bên cạnh Karen, nhỏ giọng báo cáo.

Xương cốt của Thần?

Ở trên người của người phụ nữ áo đỏ kia sao?

Hay là, người phụ nữ áo đỏ kia chỉ là một con rối, bên trong nó cất giữ xương

cốt của Thần?

Còn nói về xương này là của ai, thì cũng rất dễ đoán, bởi vì Karen đã sớm biết,

Ám Nguyệt có một vị Nữ Thần.

"Gâu gâu gâu!"

Kevin chạy đến trước mặt Karen rồi không ngừng sủa vang, tất nhiên, nó rất

muốn có được mảnh xương kia.

Mặc dù chó thích gặm xương gần như đã thành một loại bản năng, nhưng mà

xương của Thần... Thôi được rồi, phối hợp với con chó vàng nhà mình hình như

cũng không có gì bất thường.

Karen ngồi xuống, những người khác thì bắt đầu "Quét dọn vệ sinh" bụi bặm.

Bọn họ muốn xử lý vết tích ở nơi này, còn phải xử lý di vật của Mota và Anse.

Đây là một việc ngoài ý muốn, một việc ngoài ý muốn nằm ngoài sự kiểm soát

của Karen, cho nên, mặc dù Anse và Mota gặp phải chuyện không may mà

Karen lại nhận được lợi ích, nhưng trong lòng Karen trái lại cũng không cảm

thấy có gì phải áy náy.

Giống như khi trong trận hải chiến kia đã có không biết bao nhiêu sinh mệnh bị

chôn vùi dưới hỏa lực của Pháo Ma Tinh vậy, chuyện này cũng không có gì phải

đắn đo lo nghĩ.

Muri đi về phía những người khác, bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện từng bước

một, nhất định phải giữ bí mật về việc này.

Nhưng mà cậu ta cũng biết, sẽ không có ai âm thầm báo cáo, cái đoàn thể này

mặc dù không phải vững chắc không gì phá được, nhưng nếu chỉ là chuyện về

Mota Anse và hòn đảo thần bí này thôi cũng còn chưa đủ để bất cứ kẻ nào có ý

nghĩ phản bội.

Trên đời này xác thực có không ít người thích làm chuyện hại người, không có

lợi gì cho mình mà đi mật báo, nhưng vẫn may rằng trong tiểu đội của Karen

không có loại rác rưởi thiếu năng lực này tồn tại.

"Gâu gâu gâu!"

"Con chó ngu, yên lặng một chút đi." Puer nhịn không được mà nhảy lên trên

lưng của Kevin, nâng cái chân mèo lên, vỗ liên tục lên đầu nó.

Kevin rốt cục cũng bình tĩnh lại, dùng ánh mắt mong chờ mà nhìn Karen.

Nó không tin tưởng Karen sẽ không cảm thấy động lòng với việc này, bởi vì tất

cả mọi người đều rất rõ ràng một chuyện: Bất cứ thứ gì có liên quan trực tiếp

với Thần, đều ẩn chứa giá trị cực lớn.

Alfred thì đứng ở bên cạnh, cực kỳ yên tĩnh mà chờ đợi thiếu gia nhà mình đưa

ra quyết định.

Cuối cùng, Karen quay đầu, nhìn thoáng qua rừng cây sau lưng, nếu như không

có chuyện gì bất ngờ xảy ra, người phụ nữ áo đỏ kia chắc hẳn đã quay trở lại

trong cái giếng kia rồi.

"Chúng ta đi thôi."

Karen đưa ra lựa chọn.

Kevin: "..."

Lập tức, Kevin lại sủa lên: "Gâu gâu gâu!"

Alfred ánh mắt nghiêm túc.

Puer thì vừa đánh lên đầu của nó vừa mắng: "Không được phép mê hoặc cậu

ấy!"

Karen cười hỏi: "Nó nói cái gì?"

Puer vội nói: "Con chó ngu nói nó đói bụng mà thôi."

Alfred trả lời: "Kevin nói, Thần Trật Tự chưa từng lùi bước."

Karen nghe thấy, không tức giận, mà hỏi ngược lại: "Vậy thì vì sao lúc đầu

Thần Trật Tự lại gia nhập vào trận doanh của Ánh Sáng?"

Đây là một sự thật không cách nào sửa đổi, cho dù Ánh Sáng Thần Giáo bây

giờ đã diệt vong, Trật Tự Thần Giáo đã sửa chữa rất nhiều phần có liên quan

đến Ánh Sáng trong thần thoại tự thuật « Ánh Sáng Trật Tự », nhưng vẫn có

một sự thật không cách nào thay đổi đó chính là thời kỳ giữa của kỷ nguyên

trước, Thần Trật Tự là một thành viên trong trận doanh của Thần Ánh Sáng.

Kevin tựa như cũng ý thức được lời mình nói sai, vẻ mặt chỉ có thể có chút ỉu

xìu xuống rồi lắc lắc cái đuôi, nó chỉ là một con chó, không có cách nào đưa ra

quyết định.

Karen đối Muri hạ lệnh: "Xuất phát trong đêm, rời khỏi hòn đảo này đến điểm

đến tiếp theo đi."

"Vâng, đội trưởng."

Người phụ nữ áo đỏ kia thật quá đáng sợ.

Hòn đảo này, bởi vì có vết tích của Thần, cũng thật sự là quá quỷ quái, dù sao

thì trước đó đám người đã đi thăm dò thực địa nhưng cũng không điều tra ra bất

cứ điểm gì bất thường, nhưng Mota và Anse lại chết một cách dễ dàng đến như

vậy.

Vẫn may rằng là hai người kia chết, nếu như người chết là các đội viên khác...

Hoặc là Alfred hay Puer, Karen là không thể nào tiếp nhận được sự tổn thất này.

Karen mở miệng nói: "Kevin, lưu tọa độ nơi này lại, chờ sau này thời cơ chín

muồi, chúng ta sẽ quay trở lại, đến lúc đó nếu thực sự không làm gì được, chúng

ta có thể phá hủy hòn đảo này."

Kevin nhẹ gật đầu, tiến đến trước mặt Alfred, Alfred để cái túi đeo trên lưng

xuống rồi lấy vật liệu ra, bắt đầu bố trí tọa độ giúp Kevin.

Hai giờ sau, "Căn phòng" bị cố định trên người của hải thú một lần nữa, Kevin

cũng đã bố trí xong tọa độ, mọi người quay về trên lưng của hải thú chuẩn bị

khởi hành.

Puer ngồi trên bờ vai của Karen mở miệng nói: "Karen, nếu như là ta trước kia

thì chắc chắn ta sẽ không đồng ý rời khỏi hòn đảo này dễ dàng như vậy."

"Vậy cô của bây giờ thì sao?"

"Ta đồng ý rời đi."

"Ha ha."

Hải thú bắt đầu bơi đi, dần dần rời xa khỏi hòn đảo này.

Mặc dù mất đi hai người, nhưng trò chơi Ma Sói vẫn có thể tiếp tục chơi, ít

người có thể chơi theo kiểu ít người, nhưng tạm thời không ai có hứng thú mà

tiếp tục chơi nữa.

Không ai sẽ cảm thấy bi thương vì cái chết của Mota và Anse, nhưng sau khi

thiếu đi hai người thì cũng không thể nào tránh khỏi cảm giác có chút mất mác

trong lòng.

Karen vốn dĩ định nghỉ ngơi, trực tiếp ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại từ giấc ngủ

thì một ngày mới đã bắt đầu.

Nhưng khi hòn đảo kia vừa mới biến mất khỏi tầm mắt thì hai con ngươi của

Karen hai con ngươi bỗng nhiên cảm thấy đau nhức cứ như đang bị xé rách ra

vậy.

"A!"

Cảm giác đau nhức dữ dội này xuất hiện quá đột ngột và cũng quá dữ dội, để

cho Karen trực tiếp quỳ mọp xuống mà che hai mắt mình kêu đau, bởi vì mức

độ đau đớn đã đạt đến hoặc thậm chí vượt qua mức độ khi Karen dùng ngọn lửa

Ánh Sáng để đốt linh hồn của mình.

Máu tươi đang bắt đầu không ngừng nhỏ giọt xuống từ trên ngón tay của Karen.

Tựa như là có hai sợi dây, một đầu của hai sợi dây cột vào trên một cây đinh,

một đầu còn lại thì thì quấn quanh ánh mắt của mình, khi khoảng cách giữa

mình và hòn đảo càng cách xa, hai sợi dây càng kéo căng, cảm giác kia giống

như hai con ngươi của mình sắp bị kéo ra ngoài, không, hẳn phải là cảm giác

hoàn toàn tách rời "Ánh mắt" ra khỏi linh hồn
Bình Luận (0)
Comment