Số 13 Phố Mink

Chương 1515

"Dừng lại!" Puer lập tức ra lệnh cho hải thú, "Quay đầu, trở về, quay đầu, nhanh

nhanh nhanh trở về!"

Hải thú nghe lời bắt đầu quay đầu, bơi ngược trở lại hướng của hòn đảo.

Karen cảm thấy cơn đau ở hai mắt đang dần dần giảm bớt, nhưng chỉ một

khoảng thời gian ngắn ngũi đó thì trên người anh cũng đã chảy ướt mồ hôi, tóc

cũng đã ướt nhẹp.

Blanche đi tới muốn giúp Karen trị liệu, Karen giơ tay lên ra hiệu cho cô trước

hết đừng nhúc nhích.

"Khăn lông ướt."

"Vâng, đội trưởng."

Blanche lập tức thấm ướt khăn lông của mình, Karen ngẩng đầu, để Blanche

giúp mình lau đi máu đen trên mặt.

"Đây là... Chuyện gì đã xảy ra?" Mas nhịn không được hỏi.

Memphis mở miệng nói: "Trên đời này, không có thứ gì là miễn phí."

Thật ra, Memphis thiếu đi một thông tin quan trọng, đó chính là ông ấy cũng

không biết Karen có được Con Mắt Ám Nguyệt.

Nhưng ông ấy nói cũng không phải sai, bởi vì lúc nãy Karen chịu đựng cơn đau

kia, cũng bởi vì Con Mắt Ám Nguyệt.

Karen vốn cho rằng đây là một việc ngoài ý muốn có lợi cho mình, người của

tộc Ám Nguyệt đem người của Nguyệt Nữ Thần Giáo lên đảo, người phụ nữ áo

đỏ kia sau khi nhận lấy tế phẩm sẽ ban tặng lại cho người của tộc Ám Nguyệt,

đây là một vòng tuần hoàn, mình thì vừa lúc đứng ở trên một điểm trong vòng

tuần hoàn.

Bây giờ xem ra, sự việc này... Cũng không chỉ đơn giản như vậy.

Puer nói: "Ta cảm thấy, có thể là chúng ta đã thiếu mất một phần của nghi thức,

chưa thực hiện việc cuối cùng."

Kevin nhẹ gật đầu, nó cũng cho rằng như vậy.

Karen hỏi: "Nghi thức gì, chả lẽ tôi phải đi đến bên cạnh cái giếng kia rồi nói

lời cảm ơn với người phụ nữ áo đỏ đó?"

Puer lắc đầu, nói: "Nếu như chỉ đơn giản như thế thì cũng quá tốt rồi, ta chỉ

đang sợ rằng sẽ có công việc nào đó đặc biệt cần phải thực hiện để kết thúc nghi

thức, mà chúng ta phải tìm quá trình thực hiện nghi thức này ở đâu bây giờ?

Nơi này đã bị bỏ hoang từ rất lâu, những vết tích của con người từng xuất hiện

kia, đều đã trải qua một đoạn thời gian rất dài, có lẽ cách đây đã trăm năm hoặc

thậm chí nghìn năm, chúng ta là người đầu tiên kích hoạt nó."

"Gâu gâu gâu!" (kiếm xương rồi đem đi nấu canh thì mọi chuyện đều sẽ được

giải quyết!)

"Ngậm miệng đi con chó ngu!"

"Bộp!"

Puer lại vỗ một cái lên cái đầu hói của Kevin.

"Có thể suy ngược lại." Memphis nói, "Ta cảm thấy, những dãy pho tượng hình

người ở trong cái hố kia chắc hẳn là trình tự kết thúc nghi thức, trước đó chúng

ta không ý thức được hoặc chỉ là kiểm tra sóng năng lượng và rung động của

trận pháp, với tình hình bây giờ thì có lẽ chúng ta có thể suy ngược ra được thứ

gì đó."

"Vậy cũng chỉ có thể nhờ vào ngươi." Puer nói, "Cố lên, Memphis, ta tin tưởng

ngươi."

Memphis sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu.

Hải thú cập bờ lần nữa, đám người đi xuống từ trên lưng của hải thú, sau đó

cũng không chần chứ mà cùng nhau đi về phía khu rừng, không bao lâu thì cũng

đã đi tới cái hố đất kia.

Karen đi xuống, đi đến bên cạnh cái giếng, nhưng lần này, anh cũng không có

vội vã xoay người nhìn vào trong giếng, bởi vì anh có cảm giác rằng lần này

mình có thể nhìn thấy những thứ không giống với lúc trước.

Nhưng nếu như không nhìn vào mà nói thì cũng không biết bước kế tiếp nên

làm cái gì, do dự một hồi, Karen vẫn nhô người về phía trước, cúi đầu hướng

xuống dưới giếng.

Nước ở trong giếng đã biến thành màu đỏ sậm, một nguồn sức mạnh vô hình

đang hút Karen xuống, chỉ có điều là nguồn sức mạnh này cũng không lớn,

Karen dễ dàng tránh khỏi, sau đó lui về sau hai bước nói:

"Đúng vậy, là thiêú một bước cuối cùng."

Miệng giếng này còn có sự liên hệ với mình, nhất định phải cắt đứt sự liên hệ

này thì mình mới có thể rời khỏi đây.

Puer lập tức dặn dò mọi người nói: "Mọi người bắt đầu tìm manh mối để kết

thúc nghi thức đi."

Ba người Memphis, Mas và Alfred bắt đầu nghiên cứu những bức tượng hình

người ở xong quanh một lần nữa, Puer ngồi ở trên lưng Kevin cũng đang quan

sát.

Những người còn lại, thì vây xung quanh cái giếng này, thật ra là bố trí đội hình

phòng ngự xung quanh đội trưởng của mình.

Nhưng tất cả mọi người đều rõ ràng, nếu như chuyện lúc trước lại xuất hiện, với

thực lực của bọn họ thì rất khó để ngăn cản.

Philomena đứng ở nơi đó, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua những người khác ở

xung quanh, trong đầu bắt đầu hiện ra cảnh tượng Mota và Anse bị giết lúc

trước;

Cô cũng rõ ràng rằng đám người của đội trưởng cũng đã che giấu đi một phần

tin tức, nhưng cô cũng không có hứng thú mà hỏi thăm, cũng không muốn biết,

mỗi người đều có quyền giữ bí mật của mình, cô cũng không có ý muốn dung

nhập sâu vào trong hơn, đương nhiên, cô cũng không muốn bị mọi người xa

lánh như trước đây.

Thời gian dần trôi qua, cô cảm thấy mí mắt của mình có chút mỏi, giống như là

đang buồn ngủ.

Cô lập tức tỉnh táo lại, sao mình có thể ngủ vào thời điểm này?

Không,

Nói một cách chính xác hơn, tại sao mình lại xuất hiện dấu hiệu như vậy?

...

"Ừng ực ừng ực..."

Trong giếng, bắt đầu có âm thanh sủi bọt vang lên, cứ như rằng phía dưới cái

giếng này có một chiếc nồi hơi, đun sôi nước lên.

Nhưng người có thể nghe được âm thanh này cũng chỉ có mỗi Karen... Và một

con chó.

Kevin đang chở Puer trên lưng mà quan sát chi tiết chung quanh đã nhận được

điều gì, lập tức đặt tai chó của mình áp xuống dưới mặt đất.

Puer chú ý tới động tác của con chó ngu ở phía dưới, lập tức quay đầu nhìn

sang, phát hiện Karen đang ngồi dựa vào bên cạnh miệng giếng, trên mặt lại

xuất hiện biểu lộ đau đớn.

Bây giờ Karen chỉ cảm thấy giống như là có hai chiếc bàn ủi đang đặt trước hai

mắt của mình, hai mắt đang bị đốt nóng lên, nhưng mà vẫn tốt hơn rất nhiều so

với lúc ở trên lưng của hải thú, Karen dựa vào nghị lực của mình mà cố gượng,

anh không muốn gián đoạn việc điều tra của đám người Alfred vào lúc này.

Puer mở miệng thúc giục nói: "Mọi người nhanh lên đi."

Hai tay của Memphis đặt ở bên trong ống tay áo, khối Rubic nhanh chóng

chuyển động, thật ra thì ông ấy sẽ thỉnh thoảng quay đầu quan sát tình hình của

Karen một chút, không biết vì cái gì khi nhìn thấy Karen chịu đựng sự đau đớn

thì trong lòng của ông ấy cũng đang càng lúc càng lo lắng.

Cảm giác lo lắng này, đã vượt qua sự lo lắng của đội viên dành cho đội trưởng...

Thậm chí là vượt qua sự quan tâm của thần quan đối với Trưởng Lão Thần

Điện.

Đây là một loại cảm giác hoảng hốt, trong đầu giống như là có vô số âm thanh

đang nói với mình, phải tìm ra nhanh lên, nhất định phải nhanh hơn nữa, nếu

không chính mình cũng không thể nào tự tha thứ cho bản thân!

Memphis thề, lúc mình đánh con trai, không cẩn thận đánh gãy khúc xương nào

cũng đều không cảm thấy lo lắng như bây giờ!

Biểu cảm của Puer rất nghiêm trọng, bây giờ gần như có thể xác nhận, thiếu mất

công việc kết thúc nghi thức sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền.

Karen dùng tay che lại ánh mắt của mình, bây giờ anh thậm chí không thể mở

mắt, mỗi một lần mở mắt và nhắm mắt thì trong mắt đều sẽ giống như có thứ gì

rớt vào trong dung nham, khiến tia lửa bắn ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment