Số 13 Phố Mink

Chương 1522

Phía trên miệng giếng, Kevin nghiêng đầu chó, biểu cảm vừa cao hứng lại vừa

uể oải.

Puer quay đầu nhìn về phía nó, hỏi: "Con chó ngu, vì sao mà cơ thể của Karen

cũng có thể phân giải cái khúc xương này, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

"Gâu gâu."

"A, đúng rồi, Karen vốn là bị ngươi cải tạo lại thân thể, cơ thể có thể để cho Tà

Thần giáng lâm sử dụng, tất nhiên cũng có thể bổ sung xương cốt của Thần, hơn

nữa còn là loại xương cốt chỉ còn giữ lại được một chút Thần tính, không cần lo

lắng bị Thần lực bài trừ và đào thải, ngược lại sẽ càng dễ hấp thu hơn.

Vốn dĩ lúc ngươi được triệu hồi, cũng chỉ là một linh hồn, cải tạo xong cơ thể

của Karen nhưng ngươi cũng không bổ sung cơ thể của cậu ta, điều này khiến

cho cơ thể của Karen vẫn luôn rất suy yếu.

Nếu như có thể hấp thu xong khúc xương này, vậy thì thể chất của Karen có

phải sẽ được tăng cường hoàn toàn hay không?

A, trời ạ, ngay từ đầu ta chỉ đang hoài nghi rằng hòn đảo này là do Karen may

mắn, tự nhiên đưa ích lợi cho cậu ta.

Bây giờ, ta phát hiện, vốn cũng không cần hoài nghi, vốn dĩ là như vậy!"

"Gâu..." Ánh mắt của Kevin oán than.

Sự tra tấn lớn nhất trên đời này, có lẽ đó là nhìn xem người đã cướp mất cơ thể

yêu dấu của mình, sống càng lúc càng tốt.

Puer duỗi chân tới vỗ vỗ đầu trọc của Kevin:

"Con chó ngu, ngươi nên nhìn thoáng một chút, chỉ khi Karen không ngừng

mạnh hơn thì phong ấn của ngươi mới có thể tiếp tục được cởi bỏ, không phải

sao?"

...

"Không, chuyện này không có khả năng, chuyện này làm sao có thể!"

Philomena nhìn xem người phụ nữ từ đầu vẫn luôn rất bình tĩnh thong dong

bỗng dưng thét ầm lên.

Ánh mắt của người phụ nữ này bỗng nhiên nhìn chằm chằm về phía Philomena,

tốc độ thẩm thấu của sắc đỏ kia vào lúc này bắt đầu gia tốc, vốn đang thẩm thấu

tỉ mỉ đến từng một chi tiết thì bây giờ giống như đang dùng bút màu mà tô bừa

lên.

Philomena rất rõ rằng cô ta đang tăng nhanh tiến độ, cô ta muốn nhanh chóng

chiếm giữ cơ thể của mình.

"Xảy ra một chút việc ngoài ý muốn." Người phụ nữ đứng người lên, đá một

phát đạp bay bà nội đang nằm, sau một khắc, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt của

Philomena, một tay bóp lấy cổ của Philomena rồi giơ lên, "Nhưng chuyện ngoài

ý muốn có thể khống chế, dùng cơ thể của ngươi, ta có thể xử lý những việc cản

trở."

Màu đỏ bắt đầu rơi xuống, một mảng rồi lại từng mảng.

Mà Philomena đang bị người phụ nữ này bóp cổ, quần áo trên người cô cũng

đang dần dần biến thành màu đỏ, mãi cho đến khi toàn bộ đều trở thành màu đỏ.

...

Bên trong hiện thực, Philomena bỗng nhiên đứng người lên, cô mở hai mắt ra,

bên trong hai con ngươi có hào quang Ám Nguyệt đang vận chuyển.

"Giữ cô ta lại!"

Ba người Muri, Ventura và Bart lập tức vây quanh Philomena.

Nói thì nói như vậy nhưng trong lòng của ba người, thật ra cũng không nắm

chắc bao nhiêu, bởi vì vốn dĩ thực lực của Philomena là người mạnh nhất trong

tiểu đội ngoại trừ đội trưởng, nếu chiến đấu riêng lẻ, ba người ở đây không ai là

đối thủ của cô ta, huống chi khí thế tỏa ra từ trên người của cô ta vào lúc này

càng mạnh hơn.

Nhưng Philomena vừa mới mở mắt thì hai mắt ngay sau đó lại lập tức nhắm

chặt, ngồi xuống lại dưới đất, không nhúc nhích.

...

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Người phụ nữ phát hiện mình lại quay trở về trong giấc mộng, nhưng rõ ràng

rằng chỉ cần khống chế được giấc mộng này thì có thể khống chế được cơ thể

của Philomena trong hiện thực.

Mà Philomena đang bị bóp cổ giơ lên lại rất bình tĩnh mà nhìn về phía người

phụ nữ, đưa tay chỉ về hướng chiếc giường của mình trong căn nhà gỗ nhỏ:

"Ngươi cho rằng vì sao ta lại tỉnh giấc ở trên chiếc giường kia?"

Người phụ nữ áo đỏ ngây ngẩn cả người, lập tức cô ta tỉnh ngộ ra: "Mộng trong

mộng? Giấc mộng này còn có tầng thứ hai?"

Khoe miệng của Philomena lộ ra một nụ cười mỉm:

"Cái này vốn là cạm bẫy mà ta chuẩn bị sẵn dành cho bà nội."

...

Bên trong không gian ý thức, Karen nhìn chằm chằm Nữ Thần Ám Nguyệt

trước mặt đang bị mình dùng xiềng xích trói buộc lại, trong tròng mắt của anh,

lộ ra đầy sự tham lam, bởi vì cảm giác đói bụng, đã dâng trào.

Giống như Neo rất bài trừ việc hút máu người nhưng lại rất hưởng thụ quá trình

này vậy, Karen cũng rất bài xích việc nuốt chửng linh hồn, nhưng cũng rất rõ

ràng rằng việc này khiến mình cảm thấy rất vui vẻ.

Bây giờ đã không còn lý do để ước thúc mình, việc này cũng không phải là vì

thỏa mãn khoái cảm của bản thân, mà là vì để bảo vệ tính mạng của mọi người

nên mới nuốt chửng cô ta.

Khi dục vọng được phủ lên một lớp vỏ bọc chính đáng, gánh nặng đạo đức cuối

cùng đè nặng đã được buông bỏ, cũng chính là lúc hưởng thụ thỏa mãn.

Nhưng mà khi Karen chuẩn bị tiến hành phân giải Nữ Thần Ám Nguyệt ở trước

mặt, từ bên trong khúc xương kia có một giọng nói nữ xuất hiện:

"Nếu như không cách nào có được tự do, vậy ta sẽ tự giải thoát."

Khúc xương bên trong không gian ý thức và trong hiện thực, đều phát ra ánh

sáng.

"Meoooo!!!" Puer phát ra tiếng thét, "Cái thứ này lại muốn tự hủy!"

Kevin cũng hoảng sợ sủa to lên: "Gâu gâu gâu!!!"

Lúc này, toàn bộ hòn đảo, cũng bắt đầu rung chuyển, một sự biến đổi kinh

khủng nào đó đang tiến hành.

Trên mặt biển, hải thú vốn đang chờ ở nơi đó cơ thể bắt đầu rung lẩy bẩy, nó rõ

ràng nếu bây giờ mình còn không mau chóng rời khỏi nơi này thì kết cục chờ

đợi nó sẽ vô cùng thê thảm, nhưng vấn đề là Puer đã dùng cấm chế để buộc nó

chờ ở đây;

Chỉ có thể phát ra từng tiếng kêu rên bất đắc dĩ và đau đớn.

...

"Bây giờ ngươi có thể đi tìm ta tầng tiếp theo trong giấc mộng của ta, chỉ cần

ngươi chiếm giữ được nơi đó thì vẫn có thể khống chế cơ thể của ta như cũ, chỉ

có điều là việc này sẽ hơi trì hoãn một chút thời gian của ngươi." Philomena

nói.

Người phụ nữ áo đỏ lắc đầu, buông lỏng tay đang nắm cổ của Philomena, thở

dài,

Nói:

"Không cần, hắn thần bí và quỷ quái hơn trong tưởng tượng của chúng ta, cô ta

đã quyết định giải thoát."

Philomena suy tư một chút mới hiểu rõ rằng "Hắn" và "Cô ta" là đang có ý chỉ

ai.

"Giải thoát?"

"Ừm, để cho hai chúng ta, cùng với cả hòn đảo này, cùng nhau chôn vùi."

...

Bên trong không gian ý thức, Karen đứng ở nơi đó, yên tĩnh mà nhìn khúc

xương trong cơ thể của Nữ Thần Ám Nguyệt phát ra ánh sáng càng lúc càng rực

rỡ, sau một lúc nữa, một vụ nổ kinh khủng sẽ phát sinh, linh hồn của mình,

mình trong hiện thực, hòn đảo trong hiện thực, đều sẽ không còn tồn tại.

Nhưng Karen cũng không bối rối, càng không cảm thấy e ngại, trong đầu của

anh, đã không có những cảm xúc này tồn tại;

Giống như đối với một tên nghiện ma túy, chỉ cần có thể để hắn lại hít một hơi

hoặc là tiêm một liều, sống chết của người thân thậm chí cả là cả thế giới này bị

hủy diệt cũng đều bị ném ra đằng sau lưng.

Đây chính là nguyên nhân mà trước đó Karen vẫn luôn khắc chế để mình không

cúi đầu khuất phục trước "Nó", bởi vì anh cũng biết rõ, một khi triệt để buông

thả mình chìm vào trong trạng thái này, như vậy thì anh sẽ bắt đầu nuốt chửng

cả những người ở bên cạnh mình.

Nguyên nhân thật sự mà vì sao Ankara lại hận Thần Trật Tự?

Nhưng mà, đúng lúc này, ánh sáng mà khúc xương bỗng nhiên ngưng tụ lại,

giống như là tất cả đang bị tạm dừng.

"Chuyện gì xảy ra?" Bên trong khúc xương, truyền đến âm thanh khó hiểu của

người phụ nữ, lập tức, cô ta hình như đã ý thức được điều gì, "Đáng chết, ngươi

vẫn còn tồn tại!"

Hình ảnh của Nữ Thần Ám Nguyệt vốn vẫn luôn duy trì vẻ mặt chết lặng như

bức tượng đặt trong Thần điện, vào lúc này giống như là xuất hiện một chút

biến hóa đặc thù, âm thanh uy nghiêm cổ kính truyền ra từ trong miệng của cô

ta:

"Tuyên thệ với ta, vì ta báo thù, ta sẽ ban tặng cho ngươi."

Đây là ý chỉ tới từ Nữ Thần Ám Nguyệt.

Có lẽ ở trên hòn đảo này, vẫn còn luôn giữ lại một luồng ý chí thuộc về Nữ

Thần Ám Nguyệt chưa hề bị phát hiện cũng chưa từng thức tỉnh, vào thời khắc

này, lặng yên mà tỉnh lại;

Cũng có thể là ở trong lúc vô minh, việc xảy ra ở nơi này đã tạo ra kích thích,

để hình chiếu không chút cảm xúc của vị Nữ Thần này, sinh ra hành vi theo quy

tắc cố định của bản thân.

Tóm lại, tình huống vốn đang đứng trước bờ vực đổ vỡ, lại chuẩn bị có sự

chuyển biến.

Chỉ cần Karen có thể tuyên thệ, kế thừa ý chí của Nữ Thần Ám Nguyệt, báo thù

Nữ Thần Mặt Trăng, như vậy thì anh sẽ nhận được món quà từ Nữ Thần Ám

Nguyệt ban tặng.

Trên thực tế, cả hòn đảo này, tế đàn này, khúc xương này, vốn là lễ vật mà Nữ

Thần Ám Nguyệt chuẩn bị trước cho người thừa kế ưu tú.

Karen liếm môi một cái, sự tham lam trong mắt đã nồng đậm đến nỗi sắp ngưng

tụ thành nước mà rỉ xuống, cảm giác đói bụng tràn ngập nội tâm đã sớm có thể

để anh liều lĩnh làm bất cứ việc gì;

Theo lý thuyết, lúc này mặc kệ là điều kiện gì thì anh đều có thể đáp ứng, chỉ

cần có thể để cho mình nhanh chóng ăn thỏa thích để lấp đầy cảm giác đói bụng

gần như đang tra tấn linh hồn.

Nhưng hết lần này tới lần khác Karen lại dừng lại, anh cũng không vội vã đáp

ứng yêu cầu này.

Nhìn xem hình chiếu của Nữ Thần Ám Nguyệt ở trước mắt, cảm giác đói bụng

của Karen trong ánh mắt vào lúc này hóa thành sự lạnh lẽo thâm sâu;

Đối với vị Nữ Thần tràn ngập vẻ thánh khiết này,

Karen dùng một loại giọng điệu cực kì bình tĩnh mà mở miệng nói:

"Cầu xin ta."
Bình Luận (0)
Comment