Trầm mặc.
Thần, là những tồn tại cao thượng, thoát ly khỏi giai cấp xã hội, cơ cấu nhận
thức và cấp độ sinh mệnh tối cao, thậm chí khi một kẻ sâu kiến so sánh mình
với một đầu ngón tay của Thần thì đây cũng là một sự khinh nhờn đối với Thần.
Khi Thần xuất hiện trước mặt ngươi, việc mà ngươi có thể làm chỉ đơn giản là
đặt trán của ngươi lên trên mặt đất để cúng bái;
Khi Thần phát ra âm thanh, ngươi chỉ có thể nghiêm túc lắng nghe rồi sau đó
thề nguyện sống chết tuân theo, bởi vì đây là Thần dụ;
Khi Thần muốn ban tặng cho ngươi, ngươi chỉ có thể cảm ơn, dâng hiến tất cả
sự thành kính của mình, cho dù chỉ giữ lại một phần cũng là một việc sai trái.
Nếu như một luồng "Ý chí" này của Nữ Thần Ám Nguyệt không giáng lâm, có
lẽ hòn đảo này đã biến mất khỏi thế gian, người và vật trên đảo, cũng sẽ bị xóa
đi một cách triệt để.
Có thể nói, sự xuất hiện của Nữ Thần, đã cứu vớt Karen.
Nhưng khi đối mặt với yêu cầu mà Nữ Thần đề ra, Karen không có chọn lựa
tuân theo mà tuyên thệ, không lựa chọn tiếp nhận sự ban tặng, mà là đứng yên ở
nơi đó, yêu cầu Nữ Thần thánh khiết, đi cầu xin mình.
Theo lý thuyết, cảm giác Trật Tự đói bụng vào lúc này đủ để khiến Karen trở
nên điên cuồng, trên thực tế, bây giờ Karen đã tạm thời đã mất đi tất cả lý tính,
biến thành nô lệ của "Dục vọng" và "Nhu cầu".
Cho nên, lúc này có thể khiến cho Karen khắc chế cơn "Đói", tạm dừng bản
năng nuốt chửng mà ngược lại tiếp tục đứng ở chỗ này, đưa ra yêu cầu với Nữ
Thần, chỉ có thể nói rõ một việc:
Đó chính là lúc này đã có "Dục vọng" mới xuất hiện, áp chế lại "Dục vọng Đói"
nguyên thủy.
Không cúi đầu trước Thần, không nịnh nọt Thần, không cúng bái Thần;
Không đồng ý với vẻ uy nghiêm Thần, không tôn trọng sự vô thượng của Thần,
không tin tưởng Thần là vĩ đại;
Là một thần quan trong thế giới có Thần, nhưng lại là một người kiên định tin
vào "Thuyết Vô Thần".
Mà lại có cảm giác vui vẻ nào,
Có thể so sánh được với việc…. khinh nhờn Thần linh?
Ta không quan tâm đến sự sống chết của mình, không quan tâm tới cảnh ngộ lúc
này của các thuộc hạ, không quan tâm tới việc ngươi sẽ quan tâm đến sự ước
thúc của quy tắc hoặc là kết cục mà ta sẽ gặp phải khi ngươi từ bỏ sự ước thúc;
Ta chỉ đơn thuần, khờ dại, ngây thơ, muốn đập nát sự kiêu ngạo của ngươi, xé
nát vầng hào quang trên người của ngươi, ta muốn nhìn thấy ngươi quỳ xuống,
cầu xin ta!
Bởi vì việc này có thể để cho ta cảm thấy vui vẻ, việc này có thể để cho ta thỏa
mãn.
Cảm giác đói bụng, tựa như chỉ là sự biểu hiện ở phía bên ngoài nhất, tựa như
sự đặc thù của hệ thống tín ngưỡng gia tộc Inmerais là "Học tập" vậy;
Bất cứ sự vật nào, đều có một quá trình nhận biết, sau đó nhất định cùng với sự
tiếp xúc mà dần dần có thêm những phát hiện mới, thậm chí kết luận cuối cùng
mà chúng ta đưa ra sẽ trái ngược với nhận thức ban đầu.
Trong quá trình trầm mặc này, ở phía trên miệng giếng, Pall và Kevin nhìn thấy
trên người của Karen phía dưới bắt đầu hiện ra hình ảnh của một bộ thần bào
mới, cái thần bào này vẫn có màu đen làm chủ đạo như cũ, tuy nhiên phía trên
lại có thêm đường vân màu đỏ nhạt.
"Thần bào của Phán Quyết Quan?" Pall mở to hai mắt nhìn, "Karen đột phá
cảnh giới rồi?"
"Gâu?" Kevin trừng lớn mắt chó của mình lần nữa.
"Ta cũng đã nói rồi, meo, nhà Inmerais bắt đầu từ Dis thì đã bắt đầu thừa thãi
mấy tên biến thái, nhưng điều đáng được ăn mừng đó là có sau này sẽ có một
đứa có mẹ họ Ellen."
"Gâu." Kevin gật đầu.
"Cho nên, chắt chắt chắt chắt gái của ta phải nỗ lực sinh thêm nhiều đứa, ta thật
sự nhìn huyết mạch này mà cảm thấy thèm thuồng, ta ngẫm lại xem, nếu như
sinh hai đứa, ta có thể đi xin Karen để một đứa mang họ Ellen hay không?
Ngươi cảm thấy Karen sẽ đáp ứng không?"
"Gâu gâu."
"Con chó ngu, ta nói là sinh hai đứa chứ cái gì mà cả hai cùng sinh?"
Kevin thò đầu ra, tiếp tục nhìn xuống dưới mà nghiêm túc quan sát:
"Gâu?"
"Cái này không giống như là đang đột phá cảnh giới? Ít nhất là không phải chủ
động đột phá, ngươi cảm thấy thế nào, con chó ngu?"
"Gâu." Kevin tiếp tục gật đầu.
"Chắc là sự tích lũy của Karen đã quá nhiều, vốn đã đạt đến điểm đột phá của
Thẩm phán quan, cho nên, đây là triệu chứng muốn đột phá? Nhưng ta cảm thấy
chính bản thân cậu ấy chắc cũng không biết, nhưng mà cho dù có biết, dựa theo
thói quen lần trước thì cậu ta cũng sẽ không thăng cấp, còn phải lại chọn lựa
một hồi.
Nói thật, lúc trước ta cảm thấy mình là một thiên tài, tuổi còn trẻ đã chạm được
đến giới hạn cao nhất của Thủy Tổ, nhưng bây giờ suy nghĩ lại một chút, nếu
như lúc ta tuổi còn trẻ không xúc động như vậy, không nhanh chóng tăng cường
cấp bậc tín ngưỡng gia tộc của mình thì nói không chừng ta cũng là có thể có cơ
hội phát hiện sớm vấn đề hoặc là thay đổi một chút gì đó.
Dis cũng gặp phải vấn đề này, chúng ta đều quá ưu tú, ưu tú đến nỗi con đường
phía trước đi quá nhanh, đến khi cảm giác được điều không đúng muốn đổi
hướng thì phát hiện đã hoàn toàn không còn kịp rồi.
Cậu ta ngược lại là vẫn luôn có thể kiên trì con đường của mình, tuân thủ
nghiêm ngặt theo mấy quy tắc của mình, ta rất chờ mong lựa chọn Phán quyết
quan của cậu ta."
"Gâu." Kevin đưa chân chỉ xuống phía dưới, ra hiệu cho Pall việc này vẫn còn
chưa kết thúc.
"Dù sao chúng ta cũng không giúp đỡ được cái gì, hòn đảo này có nổ hay không
cũng không liên quan gì đến chúng ta, nhưng con chó ngu này, nếu ngươi có thể
ra sức một chút, nhìn xem bên kia kìa..." Pall nhìn về phía Memphis lúc này còn
đang liều mạng tính toán, "Có lẽ chúng ta đã sớm đậy kín cái nắp lại rồi."
"Gâu ~" Kevin lộ ra vẻ tủi thân, những thứ mà nó nắm giữ có chút đứt gãy, mà
lại nó cũng không phải là chuyên môn về trận pháp, ở phần lớn thời điểm, nó
chỉ có thể chỉ đạo trên mặt lý thuyết.
"Ai nha, thật là nhàm chán mà, nếu như hòn đảo này cứ như vậy mà nổ tung,
trước khi ta chết lại ngồi bên cạnh con chó ngu ngươi ở trên miệng giếng mà nói
nhảm, tình huống này cũng không phù hợp với "vẻ đẹp của cái chết" mà ta luôn
nghĩ đến."
Kevin vung vẩy cái đuôi.
Pall nhíu nhíu mày, mặt mèo mũm mĩm, cô dùng móng vuốt của mình vẽ vẽ lên
thành giếng: "Nếu như lần này có thể trở về an toàn, ta muốn tự mình thiết kế
tang lễ cho bản thân một chút."
"Gâu gâu gâu."
"Ngươi nói tang lễ của ta vốn đã được tổ chức từ sớm rồi à? À, cũng đúng,
trước khi ta trở về, người trong gia tộc đều gọi ta là thành viên thiên tài trong
lịch sử của gia tộc, thôi được rồi, cũng có nghĩa ta đã chết từ lâu.
Hả? Không đúng, ý của ngươi là đang nói đến cái bia mộ mà Karen lập ra cho ta
à, phía trên khắc mấy câu vô cùng buồn nôn kia sao, ta đã để cho bé Anderson
giúp ta hủy nó đi từ lâu rồi."
"Gâu gâu."
"Ngươi nói là lần trước lúc Ophelia đến trang viên, bé Anderson lại đặt cái bia
mộ kia về chỗ cũ rồi à?
A, đáng chết, cái bọn con cháu bất hiếu này!"