"Ngao!!!"
Con chó ba đầu nằm gục xuống dưới đất, sau khi phát ra một tiếng tru lên thì tứ
chi càng bắt đầu không ngừng cào lên bãi cát, ba cái đầu chó đều bắt đầu khóc
thút thít.
"Ô ô ô ô..."
Đây là bị đánh đến nỗi tuyệt vọng, bị bắt nạt quá thảm thương rồi.
Kevin đang chuẩn bị tiếp tục xông lên để chém thêm vài nhát, thấy thế chỉ có
thể ngừng lại, Pall cũng có chút không hiểu, nghi ngờ nói:
"Sao nó lại khóc thế!"
Con chó ba đầu tiếp tục khóc lóc, ba cái đầu đều cùng úp xuống bãi cát, cơ thể
đầy vết thương cũng co cụm lại.
"Này, đừng có như vậy chứ, đứng dậy, chúng ta tiếp tục đánh đi, meo!"
Ba cái đầu của nó bắt đầu vung vẩy, đồng thời chôn đầu xuống dưới cát càng
sâu, nâng cái mông lên cao hơn.
"Nào có ai chơi xấu như ngươi đâu chứ, nhân vật phản diện trong tiểu thuyết
trước lúc chết đều sẽ ngẩng cao cái đầu của mình lên, nếu không thì ngươi bảo
nhân vật chính phải ra tay như thế nào đây, meo!"
Con chó ba đầu cũng không thèm để ý tới những lời này, tiếng nức nở tiếp tục
vang lên.
Lúc cãi nhau, ba cái đầu chó rất có ưu thế, lúc thút thít, ba cái đầu chó cũng
càng có ưu thế.
"Đây rốt cuộc là cái thứ gì?"
Sau khi đánh xong thì rốt cục Pall cũng có thời gian để hỏi Kevin vấn đề này,
bởi vì nó đã nhận ra đây không phải là Kevin trong giấc mộng của cô.
"Gâu gâu gâu!"
"Ác Khuyển Ba Đầu— Giragon?
Con hung thú được ghi lại trong thần thoại tự thuật Trường Ca Vực Thẳm từng
có can đảm mạo phạm Thần Vực Thẳm để rồi bị Thần Vực Thẳm trấn áp?”
“Chính là nó à,
Cái thể loại này mà cũng dám đi mạo phạm Thần Vực Thẳm?"
Thần Vực Thẳm là một vị Chủ Thần có thực lực rất cường đại, ở trong thời kỳ
cuối của kỷ nguyên trước, nếu như bình chọn ra mấy vị Chủ Thần có thể có tư
cách cùng đứng ngang hàng với Thần Trật Tự, vậy thì Thần Vực Thẳm tất nhiên
là một trong số đó.
Chỉ có điều là Thần Vực Thẳm và Thần Trật Tự cũng không có xung đột gì,
trong suốt những tháng năm dài đằng đẵng, Thần Vực Thẳm vẫn luôn quan tâm
đến việc của riêng mình, công cuộc khai mở Thiên Đàng và Địa Ngục.
Cũng giống như những người đã từng xuất hiện trong sách lịch sử của xã hội
loài người, cho dù chỉ nhắc đến với một câu nói hoặc chỉ là một cái tên thì đều
là những nhân vật không bình thường, tên của hung thú từng xuất hiện trong
thần thoại tự thuật, thường thường cũng là những sinh vật vô cùng đáng sợ.
Nhưng cái con vật trước mắt lại mới bị đánh một chút mà đã gục khóc như vậy,
hoàn toàn lật đổ sự nhận biết của Pall đối với hung thú thuộc cấp bậc kia.
"Chỉ bằng ngươi mà còn đi mạo phạm Thần Vực Thẳm, sợ rằng chỉ cần Thần
Vực Thẳm quét mắt nhìn qua một cái thì đã trực tiếp bị dọa mà nằm mọp xuống
rồi?"
"Gâu gâu gâu!"
"Ta không phải đáng nói ngươi, con chó ngu."
"Ô ô ô..."
Con chó ba đầu vẫn còn đang thút thít, vô cùng đáng thương.
"Ôi, vậy rốt cuộc phải làm sao đây, con chó ngu, chúng ta lại gần nó một chút
đi."
"Gâu!"
"Ta biết, ta sẽ chú ý cẩn thận."
Kevin từ từ cất bước đến gần con chó ba đầu, nhưng cũng chuẩn bị để phản ứng
bất cứ lúc nào nếu đối phương có hành động bất ngờ.
"Này, ngươi có nhận thua hay không?"
Con chó ba đầu tiếp tục khóc mà không đáp lời.
"Này, nếu ngươi còn muốn tiếp tục đánh mà nói thì tiếp tục khóc đi, nếu như
không muốn tiếp tục thì lắc lắc cái đuôi của mình xem nào."
Con chó ba đầu lập tức dần khóc, lắc lắc cái đuôi của mình.
"Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có phục hay không? Nếu phục rồi thì tiếp tục lắc lắc
cái đuôi cho ta xem."
Con chó ba đầu không lắc đuôi, tất nhiên là còn chưa phục.
"Ài, đứa nhỏ này, đã thua còn mạnh miệng, vậy ta không đánh ngươi nữa có
được không?"
Con chó ba đầu lú ba cái đầu ra khỏi lớp cát, nhìn Pall, nhẹ gật đầu.
Nó không phục, nhưng nó không muốn lại tiếp tục đánh nữa, bởi vì đánh nhau
kiểu này nó không có hy vọng.
"Rống rống rống!"
"Ngươi cảm thấy chúng ta hai người đánh một người là không công bằng?
Ngươi không nhìn lại xem ngươi có mấy cái đầu, một hai ba, ngươi có tận ba
cái đầu đấy, ngươi lại đếm xem chúng ta có mấy cái đầu, một hai, chúng ta chỉ
có hai cái!
Ngươi thật làm mất mặt chó, ba đánh hai còn đánh không lại!"
Con chó ba đầu mở to mắt mà nhìn, tựa hồ là đang đếm số, sau đó con mắt của
nó trong nháy mắt lại trừng lớn một chút, tất nhiên, nó cảm thấy lời mà Pall nói
rất có lý.
Mình lấy nhiều đánh ít thế mà còn bị đè ép thành như thế này, mình thật sự là
quá vô dụng!
Trong chốc lát, nước mắt lại xuất hiện, cả ba cái đầu chó cùng chảy tràn nước
mắt ra thật sự là có hiệu ứng thị giác rất mạnh.
"Gâu gâu gâu!"
"Đúng đấy, chúng ta hai đánh ba mà ngươi cũng không phải đối thủ, lúc này là
trong tình huống chúng ta vẫn chưa gọi Karen tới cùng nhau đánh ngươi đấy,
Karen thế nhưng là cẩu vương của chúng ta.
Phi phi phi, cẩu vương cái gì, con chó ngu ngươi đang nói bậy cái gì đấy!"
Cho dù là ở trong mơ, Pall cũng rất giữ gìn hình ảnh của Karen.
Con chó ba đầu nhìn xem Pall.
"Ai."
Pall nhảy từ trên lưng của Kevin xuống, đến gần con chó ba đầu, Kevin thấy
thế, vội vàng đi theo bên cạnh Pall.
Nhìn xem vết thương trải rộng trên người của con chó ba đầu này, Pall chà xát
móng vuốt, một ngọn lửa mang theo Thuật Trị Liệu ngưng tụ ra, dung nhập vào
trong người của con chó ba đầu, ba cái đầu chó của Giragon lập tức biểu hiện ra
vẻ hưởng thụ, nhưng rất nhanh, loại cảm giác ấm áp này biến mất, Giragon hơi
nghi ngờ một chút mà nhìn về phía Pall, ba cái mặt vẫn còn chưa thỏa mãn.
Pall vẫn còn đang tiếp tục xoa nắn hai bàn chân của mình, nhưng lúc này giống
như là cái bật lửa không còn ga vậy, không đánh ra lửa được.
"Ai nha, ta sắp dùng hết sức mạnh rồi, không có cách nào trị liệu cho ngươi, đây
rốt cuộc là cái chỗ gì vậy, nếu như là một giấc mơ mà nói thì, cũng không cần
phải thực tế như vậy chứ, cũng không thể để cho ta trải nghiệm cảm giác trước
kia sao?"
"Gâu gâu."
"Cái gì, đây là ý niệm do nó chủ động bắn tới? Cho nên bây giờ chúng ta đang ở
trong không gian ý niệm? A, thì ra là như vậy, vậy thì cũng không có gì kỳ lạ,
không phải là giấc mộng.
Nhưng con chó ngu này, sao ngươi lại muốn tìm nó đánh nhau chứ?"