Số 13 Phố Mink

Chương 1549

"Gâu."

"Nó tìm ngươi? Ta nói này, chó ba đầu, Giragon à, ngươi tên gọi là Giragon

sao?"

Giragon gật đầu.

"Ngươi yếu như vậy, làm sao còn chủ động tìm người khác đánh nhau thế?"

"Rống!"

"Ngươi nói nếu không có ta thì ngươi chưa chắc sẽ thua? Nhưng đây cũng

không có khả năng, ta không thể nào đứng nhìn con chó ngu nhà ta bị người

khác bắt nạt, chó ngu xuẩn nhà ta chỉ có thể bị ta bắt nạt, người khác không tư

cách này, hừ meo!"

Kevin nghe vậy, lập tức nghiêm túc gật đầu.

"Rống?"

"Ngươi hỏi ta là ai sao?"

Pall trừng mắt nhìn, cô cảm thấy nếu như cái con chó ba đầu phế vật trước mặt

mình thật sự là Giragon, dựa theo cách bình thường mà diễn tả thân phận của

mình, thật đúng là sẽ không để cho nó quan tâm.

Nhưng mà, Pall lại không muốn lừa dối người khác, chỉ có thể mở miệng nói:

"Ta là... Đại ca!"

Trong mắt Giragon lộ ra vẻ nghi ngờ.

Kevin thấy thế, lập tức nhe răng với nó!

Giragon nhìn Kevin một chút, rồi nhìn nhìn lại Pall, nó có thể cảm giác được

cấp độ khí thế của Kevin, cho nên sau khi nhìn đến con mèo này, và khí thế của

thuộc tính hỏa khiến mình cảm thấy quen thuộc tỏa ra từ trên người con mèo

này, nó nhẹ gật đầu.

"Ngươi gật đầu làm cái gì? Ta chính là đại ca, không cần ngươi phải gật đầu

thừa nhận, meo!"

Giragon rụt rụt đầu.

Đúng lúc này, không gian nơi này bắt đầu đứt gãy, tất nhiên, ý thức tiếp xúc sắp

kết thúc.

Một vết nứt xuất hiện ở giữa Pall, Kevin và Giragon, càng lúc càng lớn hơn, hai

bên cách nhau càng lúc càng xa.

"Rống rống rống!"

"Này chó ngu, nó đang kêu cái gì thế?"

"Gâu."

"Ngươi cũng không nghe rõ?"

Pall giơ chân lên, theo lễ phép mà quơ quơ về phía đối diện, hô lên:

"Gặp lại... À, ta có nên đặt cho nó một cái biệt danh hay không?"

...

Khó khi được ngủ một giấc ở trên đất liền, cho nên giấc ngủ này Karen ngủ rất

tốt, lúc tỉnh lại đã là mười một giờ trưa.

Sau khi rửa mặt, chuẩn bị đi tìm Philomena để cùng đi dùng cơm trưa.

Ai ngờ vừa mở cửa ra, Karen đã nhìn thấy Philomena ngồi ở trên ghế trong

phòng mình.

"Ngươi là đang canh gác cho ta đấy à?" Karen trêu chọc nói.

Philomena lắc đầu, nói: "Ta không có chuyện gì khác để làm."

"A, là như thế này sao, cho nên ta biết vì sao ngươi sẽ cảm thấy hứng thú đối

với Richard."

"Cảm thấy hứng thú?"

"Không phải là loại thích kia, ít nhất trước mắt cũng không phải, đối với ngươi

mà nói, mất đi mục đích để tập trung, ngươi sẽ rất bàng hoàng, ngươi có phải rất

không thích đi một mình trên con đường có đông người không?"

"Ừm." Philomena nhẹ gật đầu.

"Cho nên loại người như Richard, rất có ích."

"Đúng vậy, hi vọng hắn không chết ở trên quần đảo Meppers."

"Hắn không có việc gì."

Bởi vì cảm xúc của Memphis vẫn luôn rất ổn định.

Nếu như Richard thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đoán chừng cậu của

mình mới leo ra từ trong cái hố sâu của mẹ mình thì lại phải rơi vào trong cái hố

của con trai ông ấy, nếu vậy thì thật sự sẽ trở nên hoàn toàn tự kỷ.

"Chúng ta đi dùng cơm đi, quán cơm ngày hôm qua cũng không tệ."

"Được rồi, nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì? Chuyện công tác, có thể nói thẳng."

"Chúng ta chỉ đơn giản là chờ đợi như thế này sao?"

"Ta cảm thấy có thể yên ổn ăn cơm đi ngủ để chờ đợi, vốn là một niềm hạnh

phúc, cần gì phải đi tìm chuyện phiền phức? Hôm nay đợi thêm một ngày, ban

đêm phát tin tức cho bọn họ, để tối mai bọn họ lên bờ đi."

"Vâng, đội trưởng."

Karen và Philomena cùng đi xuống cầu thang, lúc đi đến khúc rẽ ở cầu thang,

Karen đột nhiên dừng người lại, bởi vì anh cảm thấy một làn sóng ý thức đang

từ đằng xa quét đến gần mình, loại cảm giác này có chút giống như đang có

người tiến hành thăm dò vị trí của mình, nhưng hết lần này tới lần khác lại có

chút không quan tâm.

Tối qua lúc ngủ mình cũng đã trải qua cảm giác tương tự, nhưng tối hôm qua

mình vốn có thể tiếp xúc với nó, nhưng lại theo bản năng mà kháng cự lại, lần

này, làn sóng ý niệm này tựa như hoàn toàn lướt qua mình, không thèm tiếp xúc

với mình nữa, dù là bây giờ mình chủ động, cũng không thể nào kết nối với nó.

Đây là một loại... cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Karen hoài nghi việc này có liên quan với sự đặc thù của linh hồn mình.

Sự thật cũng đúng là như thế, linh hồn của Karen cùng với cơ thể được Ranedal

cải tạo lại hấp thu xương cốt của Thần, để cho cơ thể của Karen mang theo

thành phần của "Thần tính", lúc này mới có thể cảm giác được làn sóng ý thức

tỏa ra từ dưới ngọn núi lửa chết.

"Đội trưởng, ngài thế nào vậy?"

"Ngươi không có cảm nhận được có thứ gì đó vừa mới quét qua sao?"

Philomena nghe vậy, lập tức lộ ra vẻ cảnh giác: "Ta không có."

"A, vậy thì không sao, giữa trưa muốn ăn cái gì?"

Philomena nhíu mày suy tư.

"A, thật có lỗi, ta ăn gì thì ngươi ăn đó đi, không được phép lãng phí."

"Được rồi, đội trưởng."

Lông mày của Philomena giãn ra.

...

Bên trong phòng thuyền trưởng trên chiếc thuyền cướp biển nhỏ, Alfred nhìn

xem Pall cùng với Kevin đã đến giữa trưa mà còn chưa tỉnh ngủ, có chút bất đắc

dĩ mà lắc đầu.

Alfred ngược lại cũng không thấy chuyện này có gì đáng kinh ngạc, bởi vì Pall

thường xuyên lôi kéo Kevin đi theo cô để làm thí nghiệm khôi phục năng lực,

lúc ở nhà thường thường cũng hay rơi vào trạng thái kiệt sức, Kevin còn luôn

luôn nguyện ý cùng với Pall chơi đùa lung tung, cũng không thấy chán.

Alfred không quấy rầy bọn chúng tiếp tục ngủ, nhưng mà vẫn lấy hai bình thuốc

dinh dưỡng và thể lực từ trong ba lô ra, đút cho một mèo một chó này.

Sau khi làm xong, Alfred cầm lấy bàn vẽ đi ra khỏi phòng thuyền trưởng ra

ngoài boong tàu để vẽ tranh tả thực.

Alfred cảm thấy phong cảnh nơi này cực kỳ tốt, bức tranh vẽ ra để cho người ta

có cảm giác muốn xé nát nó.

Một cơn gợn sóng vô hình quét qua nơi này.

Kevin chép miệng chó hai cái, lộ ra vẻ không được kiên nhẫn.

...

Bãi cát quen thuộc, giống như là vừa mới chia tay lại rồi gặp mặt, nhưng trên

thực tế, cả hai bên đã tách ra khoảng nửa ngày trời.

Pall ngồi ở trên lưng của Kevin, kéo giãn xương cốt, buồn bực nói: "Ai nha, tại

sao lại tới nơi này nữa rồi, trong miệng còn thấy ngọt ngọt, chắc là yêu tinh

radio vừa mớm thuốc cho chúng ta."

"Rống rống rống!"

Lúc này, ở nơi xa có một con chó ba đầu rất hưng phấn mà chạy về phía nơi

này, rất giống như đứa trẻ đã hẹn trước ngày, chạy đến tìm người để chơi.

Pall giơ bàn chân lên chào hỏi:

"Chào ngươi, chó phế!"
Bình Luận (0)
Comment