"A, chó phế, vết thương trên người của người đều ổn rồi à, vậy mà có thể khôi
phục nhanh đến như vậy."
Pall kiểm tra cơ thể của Giragon, phát hiện vết thương mà mình tạo ra hôm qua
đã khôi phục hết, hoàn toàn không nhìn thấy được vết tích gì còn lại.
Điều này thật ra chính là sự chênh lệch thực lực trong thực tế giữa hai bên, Pall
và Kevin sau khi trải qua trận chiến tối hôm qua, trực tiếp ngủ mê không tỉnh;
mà vị này, cùng lắm chỉ cần phát ra một làn sóng ý thức mà thôi.
Ba cái đầu của Giragon ủi ủi Pall, Kevin thấy thế, lập tức bước lên trước, trong
cổ họng đưa ra tiếng gầm gừ cảnh cáo, ra hiệu nó phải chú ý có phép tắc!
"Nhưng mà ngươi cũng không thể tới đây mỗi ngày như này, ta cần nghỉ ngơi, a
không, ta cần phải tỉnh lại.
Ngươi có biết mỗi lần xuất hiện ở trong nơi này với ngươi mệt mỏi ra sao
không, mệt đến nỗi hoàn toàn mê man không tỉnh, mà việc dựa vào thuốc để
duy trì sự sống thì rất dễ dàng xuất hiện các tác dụng phụ, ví như... Mập ra."
Ba cái mặt chó của Giragon đều lộ ra vẻ nghi ngờ, tất nhiên là nó không hiểu từ
"Mê man" của Pall có ý gì.
"Ngươi có bản thể không? Chó phế."
"Rống."
"A, ngươi có à, ở dưới ngọn núi lửa trên hòn đảo kia? Vậy thì bản thể của ngươi
lớn cỡ nào vậy?"
Giragon lộ ra vẻ suy tư, tất nhiên vấn đề này khá khó với nó, nó chỉ có thể há to
cả ba cái miệng ra đến mức lớn nhất, sau đó thì không ngừng lắc lư cơ thể của
mình.
"Được rồi, ta hiểu ý của ngươi rồi, rất rất rất lớn phải không, xem ra ngươi vẫn
là con non, vậy còn cha mẹ của ngươi đâu?"
"Rống."
"Ngươi chưa từng thấy cha mẹ của mình sao? A, việc này cũng không đúng
chứ."
Con Ác Khuyển Vực Thẳm này rõ ràng đã vị thành niên, làm sao lại không có
cha mẹ?
Loại hung thú như vậy, phần lớn đều sinh sống ở kỷ nguyên trước, cái kỷ
nguyên mà Chư Thần xuất hiện nhộn nhịp.
Từ đầu kỷ nguyên này cho đến nay, cùng với việc Chư Thần đã không xuất hiện
còn có rất nhiều hung thú bên trong truyền thuyết cũng đều che giấu tung tích
không thể tìm ra.
Cho nên, căn cứ theo thời kỳ nó bị phong ấn mà tính toán thì nó không thể nào
là con non từ lúc bị phong ấn cho đến tận bây giờ.
Lúc này, Kevin duỗi chân chó ra mà vẽ một cái vòng tròn lên trên bãi cát, sau
đó lại vẽ thêm một cái vòng tròn nhỏ hơn ở bên trong, ngay sau đó lại tiếp tục
vẽ thêm vào trong một cái vòng tròn càng nhỏ hơn.
Nếu là người bình thường thì có thể không hiểu ý nghĩa của cách biểu đạt này,
nhưng Pall có thể xem hiểu.
"A, thì ra là như thế này sao, meo."
Pall nhìn Giragon một chút, bỗng nhiên cảm thấy có chút đau lòng cho con chó
ba đầu này.
Bởi vì bất cứ sinh mệnh nào đều không thể tránh khỏi gông cùm xiềng xích của
thời gian, cho dù là Thần cũng không được, nếu không thì cũng sẽ không xuất
hiện Nơi chôn cất của Thần.
Một số khác kéo dài sự tồn tại của mình, nhiều khi cũng chỉ còn lại một cái "Vỏ
ngoài".
Ví như lần trước khi Karen vào trong Cánh Cổng Luân Hồi để tiếp ứng
Gaitanbert và Fornites, bọn họ xác thực vẫn còn tồn tại, nhưng linh hồn của bản
thể đã sớm suy yếu và thay đổi, nếu nói chính xác thì bọn họ sớm đã biến thành
một dạng sống khác.
Những loại hung thú thật sự đáng sợ thì tuổi thọ của bọn chúng cực kỳ lâu đời,
nhưng cũng tuyệt đối không phải là vô hạn, nếu như là trong điều kiện hoàn
cảnh ác liệt, vậy thì tuổi thọ của bọn chúng sẽ bị hạn chế xuống.
Cái gọi là "Trấn sát", thật ra là phương thức giam giữ, dùng thời gian để từ từ
mài mòn tuổi thọ của nó.
Ý mà Kevin muốn nói rất đơn giản, con chó ba đầu này có cha mẹ, nhưng cha
mẹ của nó chính là bản thân nó.
Hung thú bị phong ấn cũng không cách nào chịu được sự ăn mòn của năm
tháng, muốn tiếp tục kéo dài sự tồn tại thì có một loại phương pháp, đó chính là
dùng thể xác và linh hồn của mình như chất dinh dưỡng để nuôi dưỡng ra đời
sau.
Kiểu nuôi dưỡng đời sau này, tất nhiên sẽ khiến cho các thế hệ sau không ngừng
suy yếu, đồng thời, các thế hệ sau cũng không gặp được cha mẹ, bởi vì bọn
chúng sau khi “Mẹ” của mình qua đời thì mới được sinh ra.
Nhưng phương pháp như vậy lại có thể duy trì sự tồn tại của huyết mạch, là một
cách truyền thừa huyết mạch với cấp độ vượt qua sự sinh sôi thông thường.
Như vậy thì có thể giải thích vì sao con chó ba đầu này lại có vẻ đần độn như
vậy, nó vốn cũng không được cha mẹ dạy bảo, thậm chí rất có thể rằng nó vẫn
đang bị phong ấn.
"Ngươi đang bị phong ấn sao?" Pall hỏi, "Bị phong ấn ở dưới ngọn núi lửa kia?"
Con chó ba đầu suy tư một chút, sau đó nhẹ gật đầu, nó quả thật không ra ngoài
được, nhưng mà...
"Rống rống!"
"Ngươi nói ngươi có thể cảm giác không lâu sau ngươi sẽ ra ngoài được? Có
người sẽ thả ngươi ra ngoài?"
"Rống!"
Lúc này Kevin mở to hai mắt nhìn, có thể cảm giác ra được từ trên làn sóng ý
thức mà con chó ba đầu này truyền ra ngoài, mặc dù bản thể của nó đã bị yếu đi
sau nhiều thế hệ, nhưng bây giờ nó vẫn vô cùng mạnh mẽ.
Mình có thể gào rống trước mặt nó trong không gian ý thức, nhưng khi bản thể
của nó xuất hiện ra, Kevin cảm thấy mình cũng chẳng có cơ hội nào, dù gì thì
trong hiện thực nó cũng chỉ là một con chó vàng.
Tưởng tượng một chút, một con chó vàng đứng ở trên một chiếc thuyền cướp
biển nho nhỏ, trước mặt, là con chó ba đầu vô cùng to lớn.
Kevin đột nhiên cảm giác được có chút bực bội, nhưng nó rất nhanh đã áp chế
lại sự bực bội này.
Nó biết mình cùng và Pall khác biệt, Pall có thể rất thẳng thắng đứng trước mặt
Karen mà tìm kiếm phương pháp để tăng cường lực lượng của mình, còn có thể
xin Karen đi làm giải phẫu, nhưng nó thì không được.
Nó chỉ có thể từ từ chờ, chờ đến khi thực lực của Karen tăng lên, lại căn cứ theo
tình huống mà cởi bớt một tầng phong ấn cho nó.
"Vậy sau khi người ra ngoài thì muốn làm gì, meo?"
Giragon lắc đầu, ra hiệu bản thân nó cũng không biết.
"A, là ta hỏi sai, là ai muốn thả ngươi ra ngoài thế?"
Lúc này Pall mới ý thức tới, có người muốn mở phong ấn cho con hung thú
này!
Mặc dù lúc sự kiện trên đảo Ám Nguyệt xảy ra thì cô cũng không có mặt trên
đảo, nhưng cô cũng đã nghe nói đến cảnh tượng đáng sợ mà Dorons tạo ra lúc
đó.
Giragon tiếp tục lắc đầu.