Số 13 Phố Mink

Chương 1571

Larmerson, tín đồ sớm nhất của Thần Nguyên Lý và cũng là một trong tám hiền

giả sau này được ghi chép ở trong thần thoại tự thuật của Nguyên Lý Thần Giáo

đã từng nói:

【 Chỉ cần cho ta đủ bản mẫu, ta có thể vạch trần bản chất của thế giới. 】

Mục đích để phát hiện quy luật khách quan từ trong vô số bản mẫu.

Cũng giống như là Karen lúc này, anh thường xuyên bị "Ngộ nhận" thành vị

kia.

Bởi vì số lần bị ngộ nhận khá nhiều, cho nên từ đó cũng tổng kết ra một chút

quy luật.

Đầu tiên, để có thể sinh ra "Ngộ nhận", cấp bậc nhất định phải vô cùng cao, cơ

bản đều là ngang hàng với Thần linh.

Ankara có thành Thần hay không cũng không biết, nhưng cô ta ít nhất cũng

giống như Blaised, cho dù không thành Thần thì cũng đã rất gần với Thần.

Bởi vì vào niên đại đó, chỉ có Thần, mới miễn cưỡng có tư cách "Gặp" Thần

Trật Tự.

Tiếp theo, đó là sự tồn tại không hoàn chỉnh.

Ankara từng xuất hiện trên tầng cao nhất của khách sạn Ankara kia chỉ là ý thức

của một mảnh thịt vụn được kích thích ra, ngay cả phân thân cũng không phải;

Rylisa ở trong Cánh Cổng Luân Hồi thì đã mất đi thần cách, biến thành một cái

xác biết đi khổng lồ; Nữ Thần Ám Nguyệt ở trên hòn đảo tế đàn, cũng chỉ là

một luồng ý thức mà Nữ Thần để lại;

Và ngay cả Blaised lúc này, trên bản chất cũng giống như cái đám mủ này, tách

một phần của mình ra để bám vào trên người của tên thanh niên lưng còng.

Bọn hắn cũng không phải là hoàn chỉnh, cho nên trên phương diện tư duy và

cảm giác, sẽ xuất hiện hạn chế rất lớn.

Trên một điểm này, Kevin chính là ví dụ minh họa tốt nhất, bởi vì Kevin chỉ

trong lúc Karen thể hiện ra “cơn nghiện” đã từng xuất hiện trên người của Thần

Trật Tự thì nó mới có thể lập tức sợ đến nỗi toàn thân đều run rẩy, điều này có

nghĩa rằng trong lúc sinh hoạt bình thường hàng ngày thì Kevin vẫn luôn rất rõ

ràng rằng Karen cũng không phải là Thần Trật Tự.

Loại hiểu lầm này xuất hiện một cách liên tiếp như vậy thật ra cũng rất dễ hiểu,

bởi vì câu nói "không thể nhìn thẳng Thần" này, cũng không phải là để dành cho

người bình thường, thậm chí, cũng có hiệu quả tương tự đối với Thần.

Khi Rylisa vẽ ra bức tranh Cái kết của Trật Tự, chọc giận Thần Trật Tự cho nên

bị trấn áp, cũng thuộc về phạm trù cấm kỵ “không thể nhìn thẳng Thần”.

Có lẽ trong ánh mắt của những vị Thần bình thường, Thần Trật Tự mà bọn họ

nhìn thấy, vẫn không thể nhớ rõ mặt.

Hay là có thể nói rằng Thần đã sớm không cần dùng con mắt để quan sát thế

giới, bọn họ có nhiều cách thức khác để cảm giác và khống chế thế giới xung

quanh mình, cảm giác đối với những sự vật bên ngoài đã trở thành một loại hình

thức khác.

Lúc đối mặt với Thần Trật Tự, phần lớn bọn họ đều sẽ lựa chọn kính sợ, lui lại,

nếu có can đảm để chống đối thì cũng rất nhanh sẽ bị Thần Trật Tự trấn áp một

cách vô tình.

Cho nên, trong sự nhận thức của bọn họ, Thần Trật Tự nhiều khi cũng không

phải là một "Người", mà là một loại "Màu sắc", một loại "m thanh", một loại

"Dấu hiệu" có ý chỉ đặc biệt.

Ví như trong thời đại đó, khi một chùm Ánh Sáng thuần túy nhất xuất hiện,

ngươi sẽ vô ý thức mà cho rằng là Thần Ánh Sáng đã giáng lâm, bởi vì chỉ có

Thần Ánh Sáng mới xứng có được loại ánh sáng thuần túy nhất này.

Khi Karen sử dụng "Xiềng Xích Trật Tự" thì cũng cùng một nguyên lý, những

kẻ đã từng cảm nhận được hơi thở của Thần Trật Tự, dựa trên điều kiện tiên

quyết đó là bản thể không hoàn chỉnh, khi lại cảm giác được cái hơi thở đặc biệt

này một lần nữa, chắc chắn sẽ vô thức mà cho rằng đây chính là Thần Trật Tự.

Trong lòng của Blaised hiện tại tràn ngập sự kinh hãi, sự sợ hãi đối với Thần

Trật Tự của hắn sớm đã khắc sâu vào nơi tận cùng của linh hồn, cộng thêm

trước đó lại có "Kevin" làm nền, mà thân phận của Kevin vào thời kỳ đó trên

một mức độ nhất định thì được gắn liền với Thần Trật Tự.

Lúc trước gặp được Kevin, sau đó lại cảm giác được loại hơi thở đặc thù kia của

Trật Tự, ấn tượng trong ký ức lại được tăng lên gấp đôi.

Lúc trước Blaised còn cảm thấy vô cùng tự tin, sau đó tưởng tượng cảnh sau khi

Nơi chôn cất của Thần được quay trở về, thừa dịp thời đại mà Chư Thần chưa

ra, tiến hành thống trị thế gian, nhưng giấc mơ đầy tham vọng kia đã bị phá tan

chỉ trong nháy mắt.

Năm đó Nơi chôn cất của Thần còn đang trong thời kỳ đỉnh cao, một mình Thần

Trật Tự đã có thể tiến vào để trấn áp tất cả những ý kiến bất tuân, bây giờ Nơi

chôn cất của Thần mặc dù vẫn còn thần bí, vẫn còn giữ lại rất nhiều truyền thừa

như cũ, nhưng khi so sánh với thời kỳ của những vị hùng mạnh đã cao tuổi

nhưng chưa ngã xuống kia thì vẫn không có cách nào để so sánh.

"Xong... Xong... Xong..."

Nhưng mà trong tình cảnh "Mất hết sự can đảm", tình thế vẫn phát triển theo

như quán tính của nó.

Karen có thể ỷ vào "Cơn nghiện" của mình, trong cục diện kia mà cưỡng ép Nữ

Thần Ám Nguyệt phải cầu xin mình, loại chuyện này nhưng chỉ có lần đó thôi,

mà lại, cho dù bây giờ Blaised đã bị sợ đến ngây người, nhưng mệnh lệnh mà

hắn đưa ra lúc trước cho Giragon vẫn còn hiệu lực.

Cột dung nham đáng sợ kia vẫn còn tiếp tục quét về phía nơi này, nguy cơ vẫn

còn hiện hữu.

Tâm thần của Blaised vào lúc này vẫn còn chấn động, nhưng rất nhanh thì hắn

có thể chứng kiến "Thần Trật Tự vô cùng hùng mạnh không thể chiến thắng",

tan rã không còn cặn bã dưới dòng dung nham kinh khủng kia.

"Nghe mệnh lệnh của ta, ta ở lại nơi này, toàn bộ các ngươi rời di!"

Karen phát ra tiếng gầm giận dữ, mặc dù anh đang ỷ vào nguồn năng lượng linh

tính tích trữ vô cùng kinh khủng trong cơ thể mình để tiếp tục không ngừng

thiêu đốt cái đám mủ này, nhưng áp lực và sự đau đớn mà anh phải gánh chịu

bây giờ cũng không biến mất.

Lúc này nói chuyện ra lệnh, tự nhiên không có khả năng dùng tâm thái bình

thản.

Mà lại, anh còn cần dùng loại phương thức này, để diễn tả quyết tâm kiên cường

của mình, cái này không phải là vì mình, mà là vì để cho các thuộc hạ trong đội

lúc "Vứt bỏ" anh có thể cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút, lại để bọn họ

tự thuyết phục bản thân mình dễ hơn.

Karen vẫn luôn không cho rằng mình là một người "Vĩ đại", anh cũng cực kỳ

tránh để cho mình trở nên "Vĩ đại", thậm chí, anh chưa từng rêu rao ca ngợi về

đạo đức của mình, trái lại rất ngoan cường và kiên trì nhận định rằng mình có

một "giới hạn cuối cùng rất linh hoạt”.

Nhưng bây giờ, anh không thể lựa chọn như vậy.

Lúc này nếu dừng tay lại thì cũng tương đương với việc từ bỏ cục diện rất tốt

mà lúc trước phải vất vả tốn bao công sức mới giành được, mà một khi hai bên

kết thúc trạng thái giằng co và lôi kéo này, bên phía tên thanh niên lưng còng

vốn có thực lực càng mạnh hơn và đồng thời còn nắm giữ quyền khống chế

Giragon sẽ một lần nữa lấy được ưu thế tuyệt đối, như vậy thì mình và cả đội

cũng không sống nổi, kết cục tất nhiên là bị bọn hắn giết sạch.

Nếu như mình không dừng tay lại, tiếp tục giằng co, như vậy thì cái đám mủ to

tướng trước mặt này sẽ bị thiêu chết, hoặc là mình với nó sẽ cùng tan chảy trước

dòng dung nham của Giragon, nhưng những người khác có thể sống.

Đây không phải là tinh thần chủ động hy sinh cao cả gì, mà chỉ là logic mua bán

đơn giản.

Dù sao mình cũng phải chết, còn không bằng giữ lại được vài mạng người, cũng

không quá thiệt thòi.

Nhìn giống như đang có hai sự lựa chọn nhưng thật ra cũng chỉ có một, cũng sẽ

không có gì để băn khoăn.

Mệnh lệnh mà Karen vừa đưa ra này lập tức xuất hiện hiệu quả, một tiểu đội ưu

tú trong tình huống này sẽ không thể xuất hiện cảnh "Đau khổ cầu khẩn",

"Ngươi không đi thì ta không đi", bởi vì điều kiện thực tế vốn dĩ không cho

phép.

Tất cả mọi người đang rơi lệ, nhưng tất cả mọi người đều sẽ vừa rơi lệ vừa rời

đi, rốt cuộc, cũng không thể để đội trưởng hi sinh một cách uổng phí.
Bình Luận (0)
Comment