Alfred nâng lên Tafman đã thoi thóp, vừa lùi hẳn về phía sau vừa nhìn về phía
Karen, bất kể lúc nào, Alfred đều sẽ vĩnh viễn phục tùng ý chỉ đến từ thiếu gia,
có thể vì thế mà không mang theo chút cảm xúc nào.
Bart ôm lấy Philomena đang bị thương, cắn răng một cái, lập tức rời di.
Ventura đỏ cả vành mắt, cũng vẫn lựa chọn rút lui như cũ, nếu như có thể thay
thế, cậu ta nhất định sẽ hi sinh thay thế đội trưởng, nhưng vấn đề là cậu ta biết
rõ mình không có khả năng có thể tiếp tục kiềm chế cái đám mủ kia giống như
đội trưởng.
Mas đỡ Memphis lên, lúc đầu Memphis cũng muốn rời đi, nhưng rất nhanh ông
ấy lại dừng bước, đẩy Mas ra:
"Ta không đi."
"Ông..."
Mas ngay lập tức nhìn về phía bọn người Muri, ý bảo bọn họ nhanh chóng đánh
gục Memphis rồi mang ông ấy rời đi.
Muri vốn định làm như thế, nhưng Alfred lại mở miệng nói: "Để cho ông ấy ở
lại đi."
Nghe được câu nói này của Alfred, Muri do dự một chút, cuối cùng kéo Mas rời
khỏi.
"Cảm ơn."
Memphis cười cười nói với Alfred.
Alfred nhẹ gật đầu với Memphis, Alfred biết Memphis và Karen đã nhận nhau,
đối với Eisen mà nói, ông ấy không có khả năng lựa chọn vứt bỏ Karen mà rời
đi.
Đây không phải là về vấn đề lợi ích được hay mất, cũng không phải là vấn đề có
làm phụ lòng sự hy sinh của Karen hay không, mà là nếu Eisen rời đi trong cục
diện này, vậy thì quãng đời còn lại của ông ấy sẽ sống trong sự tra tấn dằn vặt
cho đến chết.
Ông ấy đã trải qua cảm giác này một lần, tuyệt đối không muốn phải trải
nghiệm thêm lần thứ hai, mà lần thứ hai lại diễn ra ngay trước mặt của ông ấy,
bệnh tình chắc chắn sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Ở lại sẽ chết, rời đi thì sống không bằng chết, cho nên ông ấy lựa chọn đi theo
Karen mà cùng chết.
Đứng trên góc độ của một người chồng một người cha, ông ấy làm vậy thì có
chút thiếu trách nhiệm, nhưng vấn đề là, ông ấy là một bệnh nhân, một bệnh
nhân mắc bệnh nan y trầm trọng, người vừa mới bò ra khỏi vũng bùn, lúc trông
thấy một vũng bùn khác xuất hiện ở trước mặt mình thì hắn ta sẽ hoàn toàn
không muốn lại rơi vào.
Kevin cũng đi theo Alfred mà rời đi, đúng lúc này, Pall lúc này lại nhảy xuống
khỏi bờ vai của Ashley.
"Tiểu thư Pall!" Ashley cuống quít gọi.
"Ngươi cứ đi đi, ta không đi!" Pall cũng không quay đầu lại mà tiếp tục chạy về
phía Karen.
"Tiểu thư Pall." Ashley chuẩn bị chạy đến để bắt Pall lại.
Alfred hô: "Để nó đi, nó có quan hệ cộng sinh với thiếu gia!"
Nếu như Karen chết đi vậy thì một bên khác có quan hệ cộng sinh cũng sẽ chết
theo, cho nên Pall có đi hay không cũng không có gì khác biệt.
Kevin trông thấy Pall chạy đến bên cạnh mình, theo bản năng muốn duỗi chân
ra để bắt Pall lại, nhưng bắt hụt.
Nhìn bóng lưng của Pall, Kevin trực tiếp quay đầu:
"Gâu!"
Sau đó, Kevin cũng đuổi theo.
Kết quả không đuổi theo được bao xa đã bị Alfred dùng một tay mà nắm cái
đuôi lại.
Kevin bắt đầu giãy dụa, quơ quơ chân chó, nhưng Alfred không rảnh để ý đến
nó, vừa tiếp tục khiêng Tafman vừa kéo Kevin rời đi.
Sau khi móng vuốt cào xuống dưới đất một hồi, Kevin biết mình không cách
nào tránh khỏi Alfred, Kevin cũng từ bỏ, lông mày vốn đang nhíu chặt cũng
giãn ra một chút.
Nó cảm thấy nếu như nhìn Pall ở lại còn mình rơi đi thì trong lòng sẽ cảm thấy
băn khoăn.
Bây giờ bị Alfred dắt lấy cái đuôi mà kéo đi thì nó ngược lại cũng có thể tiếp
nhận một chút, nếu quả thật là kết cục xấu nhất diễn ra thì như vậy sau này khi
tự mình hồi tưởng lại cảnh tượng ngày hôm nay thì nó có thể bớt cảm thấy áy
náy và tự trách bản thân hơn một chút.
Đám tín đồ Ánh Sáng kia cũng bắt đầu rời đi, chỉ có điều là phương hướng trái
ngược với đám người của Alfred.
"Rút tay lại đi, chúng ta nguyện ý đáp ứng điều kiện của ngươi!"
"Rút tay lại, chúng ta cam đoan ngươi an toàn!"
"Chúng ta sẽ không trả thù!"
"Chúng ta có thể ban cho ngươi truyền thừa, ban cho ngươi kho tàng!"
"Chúng ta có thể lựa chọn ngươi làm sứ giả đại diện cho Nơi chôn cất của
Thần!"
Rất nhiều ý thức trong đám mủ kia bắt đầu tiến hành thuyết phục Karen, bọn
hắn vốn cho rằng lúc cột dung nham mà Giragon phun đến nơi này thì tình thế
giằng co chắc chắn sẽ được giải quyết, nhưng khi bọn hắn phát hiện người trẻ
tuổi đối diện này hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến tính mạng của mình thì
bọn hắn bắt đầu sợ hãi.
Nhưng mà Karen vốn không quan tâm đến những lời đề nghị này của bọn hắn,
đương nhiên, bọn hắn cũng rất khó đưa ra điều kiện thật sự có thể hấp dẫn được
mình.
Còn nữa, trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy mà tin tưởng vào những lời
hứa hẹn mông lung này vậy thì mới thật sự là ngu xuẩn.
Lúc này, Pall đặt mông ngồi sau lưng Karen, bởi vì trên người Karen đang cháy
rực hai loại lửa, cô cũng không theo thói quen mà ngồi lên trên bả vai của anh.
"A meo ~ "
Pall duỗi lưng một cái, cúi đầu xuống, vừa đùa bỡn cái đuôi của mình vừa nói:
"Trước đó ta còn từng nói rằng lần này sau khi chúng ta trở về thì ta sẽ tự thiết
kế tang lễ trước cho mình, không nghĩ tới vẫn không kịp, bất ngờ nằm xuống ở
nơi này rồi."
Karen mở miệng nói: "Cho nên, cô cũng cần phải xem nhiều phim thêm một
chút."
"Giống như Muri đấy à?"
"Đúng."
"A, được rồi, nhưng có lẽ cũng không có cơ hội này, phải chăng đây chính là
đời người sao, luôn luôn thích dành cho người ta những sự ngoài ý muốn trong
lúc không ngờ đến nhất."
"Bây giờ có thể nói thì nói nhiều một chút, nếu không nói thì không còn cơ hội,
không nên lãng phí cơ hội tốt như lúc này."
"Ta cũng lười nói, dù sao khi yêu tinh radio viết hồi ký về chúng ta thì sẽ cho ta
thêm lời thoại mà thôi, ta tin tưởng vào trình độ văn học của yêu tinh radio."
"Cũng đúng."
Lúc này, cùng với nhiệt độ kinh khủng bên ngoài đang đến gần, đám mủ kia còn
đang đau khổ chịu đựng dưới sự thiêu đốt của Karen phát động lần một lần phản
công cuối, xem như là nỗ lực giãy dụa sau cùng.
Hai mắt của Karen nhắm nghiền, tiếp tục truyền sức mạnh của mình ra ngoài,
lúc này thì thế cân bằng lại tiếp tục được duy trì.
"Chúng ta có thể đàm phán!!!"
Đây là lời hò két điên cuồng cuối cùng đến từ trong đám mủ kia.
Hai mắt Karen vẫn nhắm chặt, hoàn toàn không để ý tới những lời này.
Nhiệt độ nhanh chóng tăng cao, mặt đất bắt đầu hòa tan, điều này cho thấy cái
kết đã đến gần.
Không chỉ có là Pall, thật ra bản thân Karen cũng không ngờ tới mình sẽ dùng
phương thức như vậy mà kết thúc ở chỗ này, nhưng mà trong lòng của anh cũng
không cảm thấy có gì phải tiếc nuối.
"Vù!"
Đúng lúc này, gió nổi lên, mà gió lại rất lớn.
Gió thổi đến những vật chất màu đen, sau đó nhanh chóng ngưng tụ thành nền
móng, từ trên nền móng xuất hiện tường thành, tóm lại, với một tốc độ mà khó
có thể tượng tượng được thì một tòa thành màu đen cao ngất bỗng xuất hiện ở
nơi này.
Cái tòa thành này so với Pháo Đài Hắc Ngục mà Karen hay triệu hồi ra thì lớn
hơn gần mười lần!