"Nhớ kỹ tuổi tác của người." Tahisen mở miệng nói, "Cũng đã là lão già tóc hoa
râm, tính tình còn táo bạo như vậy, còn thành ra bộ dáng gì nữa."
Mobiteng bây giờ gần như có thể kết luận, khẳng định là Muri được Tahisen ưa
thích, nếu không thì cũng không có lý do gì mà lại dùng lý do này để nói mình
mấy lần.
"Vâng, thưa ngài, tôi sẽ nhớ kỹ lời của ngài nói, chờ lần này sau khi trở về, tôi
sẽ đưa vị trí gia chủ của nhà Benda cho con của mình, tôi sẽ chuyên tâm bảo vệ
sự an toàn của Đại tế tự."
"Đúng rồi, Mobiteng, ngươi có dắt cháu trai mình đi chơi bao giờ chưa?"
"Chuyện này..."
"Ngươi đang cảm thấy loại việc này rất ngây thơ sao?" Tahisen khoanh hai tay,
cười nói, "Có cơ hội thì thử một chút đi."
"Vâng, thưa ngài, tôi hiểu rồi."
"Ta rất hâm mộ ngươi, có nhiều như cháu trai vậy, con người thì phải học được
cách quý trọng thứ mình có."
Mobiteng cúi đầu xuống, ông ta biết cháu trai của ông lão trước mặt này, bị ngài
Marchetini là một trong 12 Kỵ Sĩ Trật Tự chọn thành người thừa kế, mặc dù chỉ
là một phần của truyền thừa, nhưng thân phận địa vị của cháu trai ông ta đã trực
tiếp trở nên siêu nhiên, ngay cả người ông nội như ông lão này đều phải gọi một
tiếng “Ngài".
Mở cửa phòng, lúc đi ra phía ngoài, Mobiteng từ từ đóng cửa lại, một lần nữa
quay người, quỳ một chân xuống.
"Còn có một việc, tôi muốn hỏi thăm ngài, chuyện này liên quan đến việc
không làm tròn chức trách của tôi, tôi không thể cho phép mình phạm sai lầm."
Tahisen không cảm thấy có chút bất ngờ nào, hỏi: "Chuyện của Rasma?"
"Đúng, ngài Đại tế tự tiền nhiệm trong lần rời đi đó cũng không để tôi đi theo,
chuyện này vẫn luôn khiến tôi rất lo nghĩ, tôi nghĩ, nếu như lúc ấy tôi ở bên
cạnh của ngài Đại tế tự thì có lẽ ngài Đại tế tự cũng sẽ không mất tích..."
"Ngươi đã điều tra rồi sao?"
"Không dám giấu diếm ngài, tôi đã điều tra, trong khoảng thời gian tiền nhiệm
đại tế tự mất tích và tân nhiệm đại tế tự kế nhiệm, nhưng tôi cũng không điều tra
ra được chuyện gì, còn phát hiện những việc liên quan đến sự kiện này đều là cơ
mật tối cao."
"Ta chỉ có thể nói cho ngươi, ngươi không cần phải cảm thấy áy náy, đó chính
là sự lựa chọn của bản thân Rasma."
"Tạ ơn ngài."
Mobiteng thở một hơi dài nhẹ nhõm, đứng người lên, lần này thật sự đi ra khỏi
phòng.
Tahisen quay xe lăn của mình lại, một lần nữa quay mặt nhìn về phía phong
cảnh ở ngoài cửa sổ, khóe miệng lộ ra một nụ cười:
"Bởi vì cho dù ngươi có đi, cũng không thay đổi được chuyện gì."
Tahisen bỗng nhiên phá lên cười:
"Ha ha ha..."
Hai tay của hắn, vuốt ve tay vịn xe lăn của mình, thật lâu sau, mới bình ổn lại,
không tự giác mà thở hổn hển vài cái, nói:
"Đánh nhau sao, hắn chưa từng thua."
…
"Vết thương có nghiêm trọng không?"
"Không có việc gì, đội trưởng, nghỉ ngơi hai ngày là ổn rồi." Muri có chút
ngượng ngùng nói, dù gì đã lớn như vậy mà còn bị trưởng bối trong nhà đánh
trước mặt đồng đội, quả thật là rất mất mặt.
Nhưng mà, sau khi cắt đứt với trong nhà, nhất là với ông nội của mình để cho
cậu ta cảm thấy rất dễ chịu, mặc dù bây giờ mỗi khi hít thở cũng cảm thấy đau
nhức, nhưng cậu ta vẫn ngửi được mùi vị của sự tự do thật sự như cũ.
"Đừng cảm thấy ngại, nếu hôm đó không phải ta vừa lúc bị trọng thương thì
đoán chừng cũng sẽ bị trưởng bối đánh cho một trận."
Karen chắc chắn, Tahisen ngày đó là muốn đánh mình, nhưng một là ông ấy
không biết đánh nhau cũng không rành khống chế sức mạnh, thứ hai là tình
huống lúc ấy của mình rất tồi tệ, ông ấy có lẽ là đang lo lỡ tay đánh chết mình.
Lúc này Ventura bưng nước đá đi tới, trong phòng bây giờ chỉ còn lại bốn
người.
Muri và Ventura đã sớm là thành viên trung tâm, bởi vì bọn họ biết bí mật của
Karen.
"Hai ngày này, đại tế tự cũng có tới, phải không?" Ventura có vẻ hơi kích động.
Hoàn toàn chính xác, có cơ hội tận mắt nhìn thấy Đại tế tự, không phải là trên
báo chí cũng không phải là hình chiếu, tuyệt đối là một việc có thể để cho các
tín đồ Trật Tự cảm thấy kích động.
"Ừm, có lẽ vậy, chuyện này liên lụy đến ván cờ chính trị của giới lãnh đạo."
Muri chỉ có thể giải thích như vậy.
Alfred tiếc hận nói: "Đáng tiếc, di thể của ngài Tahisen..."
Muri kinh ngạc nói: "Ngươi đang muốn thu di thể của ngài Tahisen về để đưa
nó sắp xếp vào trong khán thính phòng ở trang viên Ellen đấy à?"
Alfred nhẹ gật đầu, nói: "Bây giờ tôi có một tật xấu, đó là trông thấy người có
thực lực cường đại lại có khuynh hướng về phía bên mình thì đều sẽ không nhịn
được mà suy nghĩ bọn họ khi nào sẽ chết; và, tôi có thể kéo di thể của bọn họ về
hay là không.
12 chiếc quan tài, hiện tại mới có hai cái có người, còn có một vị trí để lại cho
phu nhân Gandiro, nói cách khác thì cũng chỉ mới 3 người.
Không lấp đầy số quan tài này, tôi đã cảm thấy trong lòng mình thật tiếc nuối,
tựa như lúc trước thiếu gia có nói đến một hiện tượng tâm lý, gọi là rối loạn ám
ảnh cưỡng chế."
Karen liếc qua Alfred, trêu chọc nói: "Cái này của anh gọi là Đam mê sưu tầm."
Muri mở miệng nói: "Thế nhưng mà chuyện này cũng rất khó, không, là gần
như không có khả năng, bởi vì địa vị của ngài Tahisen thật sự là quá cao, sau
khi ông ấy chết thì di thể chắc chắn sẽ được bảo vệ trên cấp bậc cao nhất, sau đó
đưa vào Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất, chúng ta vốn cũng không có thời cơ có thể ra tay,
mà nếu như có thể đến Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất để trộm di thể... Vậy thì chúng ta
cũng chả gần phải cất giữ thi thể làm gì cho phiền."
Karen khoát tay áo, nói: "Mặc dù ngài Tahisen không biết đánh nhau, nhưng
cảnh giới của ông ấy thật sự là quá cao, không nói đến thì chúng ta vốn cũng
không khả năng lấy được di thể của ông ấy, cho dù có lấy được, ta có cảm giác
có lẽ mình cũng không thể thức tỉnh được ông ấy.
Chưa kể, bây giờ người ta vẫn còn sống đấy, nói những lời này, không thích
hợp.
Vẫn là nói chuyện phù hợp một chút đi.
Mọi người dành thời gian lên kế hoạch xử lý Vicole, chờ đến sau khi chúng ta
về thành phố York, lập tức ra tay."
"Lên kế hoạch ám sát à, đội trưởng?" Muri hỏi.
Karen sửa lời: "Là kế hoạch thẩm phán."
Alfred lập tức lấy ra cuốn bút ký của mình, rút nắp bút ra, chuẩn bị ghi chép.
Muri thấy thế, vô ý thức sờ lên miệng túi của mình, phát hiện mình không có
mang bản bút ký cùng bút thói quen.
Sau đó Ventura nhìn thấy thế vậy mà cũng lấy ra vở và bút, Muri lập tức lộ ra vẻ
lúng túng hơn.
Karen mở miệng nói: "Chủ đề là thẩm phán. Thứ nhất, phải chuẩn bị sẵn số
phiếu điểm Vicole từng cho ta, nhớ kỹ, tính đến lãi trung bình hàng tháng trong
ngân hàng chợ đên, đến lúc đó ta sẽ đưa lại cho hắn."
"Vâng, thiếu gia."
"Thứ hai, điều tra một chút về hành vi của Vicole sau khi hắn lên làm Phán
quyết quan, có thể gọi Xinyali hỗ trợ điều tra tổng hợp manh mối, ta không tin
tưởng cái thể loại người như hắn ta sẽ luôn tuân thủ nghiêm ngặt theo quy tắc
của Trật Tự."
"Vâng, đội trưởng."
"Thứ ba, ta không phải muốn chỉ một kế hoạch ám sát đơn giản, ta hi vọng
trước lúc giết hắn, có thể nói cùng hắn mấy câu, hoàn cảnh càng ung dung càng
tốt, đương nhiên, là ở trong phạm vi điều kiện cho phép."
"Vâng, đội trưởng."
Karen nhẹ gật đầu, uống một ngụm nước đá, nói: "Trước hết cứ như vậy đi, sự
việc làm từng bước từng bước, trước tiên thì góp nhặt rồi sơ lược một chút, vất
vả cho mọi người."
Nói xong, Karen đứng người lên: "Ta đến xem con chó ba đầu kia một chút."