Giragon vẫn gục ở chỗ này như cũ, ánh mắt có chút ngờ nghệch, cứ như vậy mà
nhìn về phía trước, đã nhìn suốt hai ngày.
AShley ngồi cách đó không xa, cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía, bây giờ cô
cũng không sợ Giragon bỗng nhiên điên lên, mà là hòn đảo này bây giờ còn
chưa an toàn, nhà Derains và nhà Waston cũng không lựa chọn đền tội giống
như nhà Castle.
Nhưng mà, cô đã chuẩn bị tốt để triệu hồi Tiên Đế đưa tin cảnh báo bất cứ lúc
nào.
Pall và Kevin thì tới rất gần cái đầu chó của Giragon đang nằm trên mặt đất.
"Ta nói này, bây giờ ngươi muốn trốn cũng trốn không thoát, Trật Tự Thần Giáo
chắc chắn sẽ chính thức tham gia vào chuyện nơi đây, mà lại trên người ngươi
chịu nhiều nhát chém của Lưỡi Hái Chiến Tranh đến như vậy, đây chính là cái
dấu hiệu tốt nhất, Trật Tự Thần Giáo nhất định có thể khóa chặt ngươi.
Bây giờ ngươi cứ nằm sấp ở chỗ này chờ đi, cái chuyện này, ngươi cũng không
cần quá để tâm, đây không phải lỗi của ngươi, ngươi đã hiểu chưa, chó phế?
Dựa theo quy định của Trật Tự Thần Giáo, bọn hắn sẽ tiến hành thẩm phán
ngươi, ngươi thì đàng hoàng tiếp nhận thẩm phán, bọn hắn sẽ khá công chính,
bởi vì bọn hắn cũng không muốn giết ngươi, cũng muốn thu nhận ngươi.
Mặc dù ngươi lại bởi vậy mà mất đi tự do... Nhưng ngươi còn có thể sống tiếp;
Về sau có cơ hội, ta sẽ đến thăm ngươi, việc này chủ yếu phải nhìn vào tốc độ
thăng chức của Karen.
Cậu ta thăng chức mau một chút, vậy thì ta có thể sớm đến thăm ngươi đấy chó
phế."
Giragon nhìn chằm chằm Pall, trong hốc mắt to lớn, tất cả đều là nước mắt tủi
thân, nhưng nó vẫn phải nhịn lại, bởi vì nó sợ một giọt nước mắt rơi xuống sẽ
cuốn trôi Pall đi hoặc thậm chỉ là để Pall chết chìm.
Kevin thấy Pall và Giragon còn phải trò chuyện thật lâu, nó quơ đầu của mình
chạy tới phía trước, tìm được một cái hố nhỏ ở chỗ phế tích, sau khi đào đào vài
cái, quay lưng lại ngồi xuống.
Sau khi đã thoải mái, Kevin ngáp một cái, nghiêng người qua, phát hiện ở đằng
xa, một vị trí cao trên phế tích, có hai bóng người quen thuộc.
...
"Ta nghĩ rằng ông đã rời đi rồi đấy."
Karen ngồi ở chỗ đó nói, anh đang nhìn về phía khu phế tích, những cư dân trên
đảo đang tìm kiếm thân nhân và tài sản bị vùi lấp.
Tafman mở miệng nói: "Vị kia hình như cũng không ra lệnh bắt ta, có lẽ cũng là
bởi vì bây giờ các người không có đủ lực lượng."
Tóc của Tafman đã hơi bạc, mặc dù trên da không thấy mấy đốm đồi mồi nữa,
cũng không thấy chảy xệ xuống, nhưng toàn thân cho người ta cảm giác có chút
già nua, cũng không biết có thể dựa vào thời gian mà bù đắp lại hay không,
nhưng mà coi như bù lại, cũng tất nhiên là nguyên khí sẽ tổn thương nghiêm
trọng.
"Ông cần phải rời đi, hai ngày này thì sẽ có khá nhiều thần quan đến trên đảo."
"Ta biết, ta sẽ đi, ta đã dự định lên một chiếc thuyền, đợi chút nữa sẽ đi. Nhưng
mà, lời này của cậu đang có ý nếu như ta không đi, cậu sẽ bắt ta sao?"
Karen lắc đầu: "Tại sao ta lại phải bắt ông làm gì?"
"Đúng rồi, suýt nữa quên mất, cậu cũng giống như ta, đều là tàn dư Ánh Sáng."
"Tín ngưỡng của ta chính là Trật Tự, Ánh Sáng chỉ là một phương thức."
"Vậy thì cậu càng phải bắt ta, không phải sao?"
"Ông cũng không xúc phạm Trật Tự, bên trong « Điều Lệ Trật Tự » cũng không
hề có điều khoản nào chỉ nhằm vào Ánh Sáng."
Có nhiều thứ, là không thể nào ghi rõ ràng vào bên trong văn bản, nhưng như
vậy cũng không hề ảnh hưởng đến việc tất cả giáo hội chính thống cực kì ăn ý
tiến hành đả kích tàn dư Ánh Sáng trong âm thầm, phòng ngừa tro tàn Ánh
Sáng lại cháy.
"Karen, có vẻ như cậu có chút thay đổi nhỉ?"
Karen đưa tay chỉ về phía trước, nói: "Ta đang nghĩ, nếu như lúc trước ta không
có tập trung tinh thần muốn rời khỏi nơi này, mà là lựa chọn cùng với ông ngăn
cản tên đó, thì hòn đảo này có thể tránh khỏi kiếp nạn này hay không."
Tafman cười cười, trả lời: "Ta chỉ biết một chuyện đó là, nếu như không phải
cậu liều mạng đồng quy vu tận để cuối cùng giết hắn, dưới sự khống chế của
hắn, có lẽ cho dù vị kia có ra tay thì cũng là không có cách nào ngăn cản
Giragon, bởi vì vị kia cũng không biết đánh nhau.
Nếu như không có cậu, có lẽ hòn đảo này cũng đã bị phá hủy hoàn toàn.
Nhưng mà cậu đang tự trách chính mình sao?
Cậu hoàn toàn không cần tự trách."
Karen lắc đầu: "Thứ mà ta đang nghĩ đến cũng không phải là kết quả, kết quả có
thể sẽ xuất hiện những tình huống ngoài ý muốn, nhưng chuyện duy nhất mà ta
có thể khống chế đó là ý nghĩ và lựa chọn ngay từ đầu của mình."
Tafman mở miệng nói: "Mỗi người đều có thời điểm mà mình cảm thấy mê
mang lạc lối, ta hi vọng sẽ có ngày cậu thoát khỏi nó, hoặc là, cậu đã ra khỏi nó
rồi."
"Tạ ơn."
"Ta đi đây, ta sợ ta sẽ để cho chiếc thuyền kia cảm thấy sốt ruột nếu chờ lâu
đấy."
"Tiếp đó ông định đến nơi nào?"
"Cậu muốn biết à?"
"Không, chỉ hỏi theo lễ phép lúc chào tạm biệt thôi."
"Ta cũng không biết, thuyền đến đâu thì ta sẽ đến đó, ta đặt chỗ trên một chiếc
thuyền nhỏ, gọi là Gindo.
Lúc đầu ta lên thuyền là dự định trả tiền, nhưng cái lão thuyền trưởng kia trực
tiếp vứt đao trên người xuống, hỏi ta sau đó phải đến nơi nào thì hắn ta lập tức
có thể lái thuyền đi."
"Chúc ông lên đường thuận lợi, đừng để bị bắt."
"Ừm, về sau thì con đường sẽ càng khó đi hơn, không chỉ có Trật Tự sẽ bắt ta,
sau lần này, bên phía Ánh Sáng cũng sẽ xem ta thành phản đồ. Được rồi, ta đi
đây, không quấy rầy cậu nữa, cậu cứ tiếp tục."
Tafman rời đi.
Kevin lung lay cái đuôi chạy tới, nhìn Karen ngồi ở chỗ đó, nó thoáng sửng sốt
một chút, sau đó thả nhẹ bước chân một chút so với lúc nãy, chủ động nhích lại
gần, nó nằm xuống ở một bên đùi của Karen, cùng Karen ngắm nhìn "Phong
cảnh" phía dưới.
Karen đưa tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ trên cái đầu trọc của Kevin, xem như lên tiếng
chào.
Một người một chó, ngồi ở chỗ này rất lâu, mãi cho đến khi màn đêm buông
xuống, mặt trăng treo cao.
Bỗng nhiên Karen mở miệng hỏi: "Kevin, ngươi đã từng cảm thấy mê man
chưa?"
Kevin không chút do dự mà lắc đầu, sau đó nhìn lên mặt trăng phía trên mà sủa
một tiếng:
"Gâu!"
Karen nở nụ cười.
Kevin hơi nghi ngờ một chút quay đầu nhìn về phía Karen.
"Đúng vậy, tín ngưỡng của phần lớn người trên đời này đều cũng không kiên
định bằng một con chó."