Số 13 Phố Mink

Chương 1586

Mấy ngày nay, Karen vẫn luôn chờ đợi Tahisen triệu kiến, nhưng ông lão cũng

không có ý muốn gặp riêng anh, từ ngày đó sau khi bị ông ấy răn dạy xong, hai

người cũng không gặp mặt lại.

Ở trong điều này, tất nhiên cũng có ý là để bảo vệ mình, đương nhiên, khẳng

định cũng có một phần nguyên nhân là thất vọng.

Cầm một điếu xì gà dài quý giá mà gia tộc Castle cất giữ, Karen cầm ở trong tay

từ từ vuốt ve từ trên xuống dưới, gặp được chỗ nào hơi cứng hơn thì dùng chút

sức để bẻ nó ra, ừm, quá trình này cũng rất thư giãn.

Cầm lấy kéo cắt xì gà, "Cạch" một tiếng cắt ra một lỗ.

Lấy đèn xì ra châm xì gà, thổi thổi, xác nhận ở trong đã cháy đỏ lên, đưa xì gà

đã đốt cho Alfred.

Sau đó, Karen dựa người vào trên ghế, hai tay đặt ở vị trí dưới bụng, nhắm mắt

lại.

Alfred bắt đầu phun ra hít vào xì gà, duy trì tần suất thích hợp và nồng độ khói

phun ra, là một người hầu ưu tú, lúc thiếu gia cần thì anh ta có thể trở thành một

cái lư hương đúng chuẩn.

Thời gian, đang từ từ trôi qua.

Cuối cùng,

Bầu trời bên ngoài, bỗng nhiên đen lại.

Alfred đem xì gà đặt ngang ở trên cái gạt tàn thuốc.

Karen mở mắt ra, đứng người lên, đi đến phía trước cửa sổ, nhìn về bầu trời đen

nghịt một vùng nhưng lại cảm thấy rất nhẹ nhàng kia, hai loại thuộc tính không

khí khác biệt nhau nhưng lại rất hài hòa đan xen vào một chỗ, có một loại cảm

giác như đánh một lớp phủ nhẹ lên trên chủ thể có màu đen, có lẽ đây chính là

cảm giác của sự thần thánh.

"Thiếu gia, Đại tế tự tới."

"Ừm, tới."

Từng đội từng đội kỵ sĩ giáp đen từ đằng xa đang tới gần, trên thân bọn họ mỗi

người đều tỏa ra khí thế kinh sợ, vong hồn chiến mã ở dưới người, mỗi một vó

ngựa đạp, cũng sẽ để lại một vòng móng ngựa cháy đen trên mặt đất.

Người của gia tộc cướp biển Castle vốn đang phụ trách bảo vệ khu biệt thự này

đã bắt đầu rút lui, ngay từ đầu còn rất có thứ tự, nhưng khi các kỵ sĩ tới gần, lúc

ánh mắt dưới những mũ giáp không chút cảm xúc nhìn về phía này, đám cướp

biển đang rút lui có thứ tự biến thành một đám hỗn loạn.

Rõ ràng không phải là kẻ địch, rõ ràng không có khai chiến, nhưng dáng vẻ

chạy trốn của bọn hắn, thật đúng là muốn chật vật bao nhiêu thì chật vật bấy

nhiêu.

Reese nhìn bộ dáng khó coi của đám "Tinh nhuệ" trong gia tộc mình, cười cười,

hắn ta thật sự không cảm thấy tức giận, chỉ cảm thấy may mắn.

Nhà Derains và nhà Waston còn không có chút phản ứng nào, đã quá thời gian

ước định.

Một lão già không dám chịu thua, một người phụ nữ hèn nhát và một đứa bé,

gia tộc của bọn hắn, sẽ bởi vì sự ngu xuẩn của mình mà bị tuyệt diệt triệt để.

Con người, có đôi khi kỳ lạ như thế, rõ ràng mình đã rất thảm, mấy ngày nay

chính mắt thấy đám trẻ trước mặt mình từng người từng người chết đi, nhưng

bây giờ, trong mồm Reese vậy mà lại cảm thấy một cảm giác hạnh phúc.

Người của chi chính chết đi, thật ra thực lực gia tộc vẫn còn, cùng lắm thì để

cho chi thứ lên đài thôi.

Nói không chừng, dựa vào sự hy sinh và thái độ cúi đầu này, ở trên Hỏa Đảo,

thì gia tộc Castle có lẽ sẽ được Trật Tự giao cho nhiệm vụ quản lý nơi này.

Tóm lại, nếu có kẻ thảm hại hơn cả mình, trong lòng sẽ cảm thấy thoải mái hơn.

Gần nghìn tên kỵ sĩ bao vây bên ngoài khu biệt thự, ngay sau đó, một đám

người mặc thần bào thần quan Trật Tự xếp hàng đi vào nơi này.

Phía trên khu biệt thự, xuất hiện ba con mắt thật to, bọn chúng bắt đầu liếc nhìn

phía dưới, ngăn chặn bất cứ thứ gì ẩn nấp.

Bên trong đám mây đen phía trên, giống như là có một bóng người to lớn đang

chuyển động, nhưng bởi vì nó cũng không hoàn toàn lộ ra bản thể, cho nên cũng

không rõ ràng là đây là hung thú hoặc là... Thần thú.

Giragon vẫn luôn nằm mọp đầu ở nới đó bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía đám

mây đen kia, trong mắt tỏa ra một sự sợ hãi, cứ ngỡ như gặp phải thiên địch,

hơn nữa còn là thiên địch mà mình không cách nào đánh bại.

"Con chó ngu, ngươi đoán xem đó là cái gì?"

Pall ngồi ở trên lưng Kevin, một mèo một chó bây giờ không ở trong khu biệt

thự, mà là ở trên sườn núi phía ngoài.

"Gâu."

"Ừm, Băng Sương Cự Long, ta cảm giác được một sự áp chế tự nhiên, vị Đại tế

tự này xuất hành, phô trương thật lớn đấy."

"Gâu gâu."

"Ngươi nói rằng đây vốn là kiểu dáng lúc bình thường của người ta à? Hình như

cũng đúng, lần kia khi Rasma đi gặp Dis, giống như chỉ có mình hắn ta lén lút

mò đến."

"Gâu."

"Đúng, đây chính là Trật Tự Thần Giáo."

...

Mobiteng đứng ở cửa sân chờ, một chiếc xe ngựa màu đen chạy đến phía trước,

ông ta bước đến trước mở cửa xe, Đại tế tự Norton từ bên trong bước xuống.

Sau khi nhìn thấy Đại tế tự, Reese lấy bình thuốc mà mình đã chuẩn bị sẵn ra,

rút cái nắp, uống một hơi cạn sạch, sau đó đi về phía hầm ngầm, ngồi xuống

trên bậc thang lối vào hầm ngầm, đầu tựa lên vách tường, hai mắt nhắm nghiền.

Karen vốn muốn dẫn thành viên trong đội đi bái kiến Đại tế tự, nhưng Wilker

lại ra nói yêu cầu tất cả mọi người ở lại trong khu biệt thự, không cần ra nghênh

đón, bởi vì ông lão sợ rằng người khác sẽ nghĩ ông ấy phái người đại diện ra.

Đối với chuyện này, Karen chỉ có thể nghe theo dặn dò.

Nhưng mà anh cũng sẽ không cho là ông lão chỉ là vì thể hiện sự bực bội đối

với Đại tế tự, chuyện này hẳn cũng là một thái độ chính trị, một số thời khắc, rõ

ràng mâu thuẫn cuối cùng được hòa giải thì có hiệu quả hơn nhiều so với việc tỏ

ra bất mãn.

Đại tế tự Norton đi lên trên bậc thang, Mobiteng đi ở trước mặt ông ấy.

Khi bước chân của Đại tế tự đặt lên trên tầng này, Karen và tất cả đội viên đều

quỳ một chân xuống, cùng kêu lên:

"Ca ngợi Thần Trật Tự, bái kiến Đại tế tự!"

Mobiteng mở miệng giới thiệu nói: "Đại tế tự, đây là cái tiểu đội quan sát kia."

Ở thời điểm này, Mobiteng không tiếp tục giới thiệu cái gì khác kèm theo.

"Verden." Đại tế tự Norton mỉm cười nói, "Là người của ngươi."

"Đúng, là người của ta." âm thanh của Verden vang lên.

Người Cầm Roi cũng tới?

Bởi vì tất cả mọi người cúi đầu quỳ xuống cho nên không có cách nào ngẩng

đầu nhìn trực diện những nhân vật lớn.

Nhưng mà Người Cầm Roi xuất hiện bên cạnh Đại Tế Tự thì chắc chắn sẽ

không phải là giả mạo.

Karen giơ tay phải lên, nắm thành đấm, đặt ở lồng ngực của mình, các đội viên

khác thấy thế, cũng cùng nhau làm ra hành động tương tự, cùng kêu lên một lần

nữa:

"Bái kiến người cầm roi, cầm roi... Vì trật tự!"

Verden cười cười: "Đại tế tự, lúc ta tới cố ý xem báo cáo, bọn họ đã có cống

hiến rất lớn trong việc ngăn cản tai họa trên Hỏa Đảo lần này."
Bình Luận (0)
Comment